Chương 1005 Tâm Dục Vô Ngân
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta đã rời khỏi thánh địa, bây giờ thuộc về Kiều gia.
- Vậy thì tốt, ta bây giờ liền đi nói, xem hoàng thất nơi đó có phản ứng gì.
- Đừng làm ta sợ, ta bây giờ hoàn toàn có thể đơn phương nói rằng ta đã rời khỏi Vô Hồi thánh địa, coi như khác thánh địa đi chất vấn Vô Hồi, Vô Hồi nơi đó sẽ bảo đảm cho ta, cũng sẽ công khai nói rõ đã đoạn tuyệt liên quan với ta.
- Chớ tự cho mình thông minh, nếu như ngươi thật sự cam lòng từ bỏ thánh địa thì sẽ không đi theo ta vào trong phòng này.
- Ta là vừa vặn sờ thật thoải mái, muốn vào nếm thử hương vị.
- Ta giết ngươi!
Tâm tình Lan Nặc thật vất vả mới bình tĩnh lại bất chợt nổi lên gợn sóng.
Khương Phàm cười lạnh:
- Ngươi không có Hư Thiên Kính, mà trong tay của ta có linh vũ Khổng Tước. Ngươi còn muốn giết ta?
- Thánh địa làm sao lại bồi dưỡng được tên bại hoại cặn bã như ngươi thế.
Trước đó Lan Nặc chỉ coi Khương Phàm là kẻ địch, không nghĩ tới hắn lại ti tiện đáng giận như thế.
- Muốn làm giao dịch với ta, có thể. Hư Thiên Kính cho ta, ta cam đoan không đề cập tới chuyện Vạn Linh Huyết Thụ.
Khương Phàm khôn khéo cay độc, từ biểu hiện hốt hoảng của Lan Nặc đã có thể nhìn ra được, nàng giấu bí mật gì, đã đi vào liền đề cập đến Vạn Linh Huyết Thụ.
- Chớ nói nhảm, muốn giao dịch thì thành tâm giao dịch, không muốn giao dịch thì đánh nhau sống chết. Lan Nặc ta cùng lắm mất đi Vạn Linh Huyết Thụ, mà Khương Phàm ngươi chính là mất đi tính mệnh.
- Ta không muốn Hư Thiên Kính, Vạn Linh Huyết Thụ cho ta...
- Chờ ngươi đi chết đi.
Lan Nặc quay người rời khỏi, lúc ra tới cửa lại hít sâu một hơi, quay đầu lại nói:
- Ta giữ bí mật của ngươi, ngươi giữ bí mật của ta, hai bí mật này không có cao thấp nặng nhẹ, đều rất quan trọng đối với mình. Ta cuối cùng nhắc nhở ngươi một lần, hoặc là hai chúng ta lưỡng bại câu thương, hoặc là bình an vô sự.
- Ta không tin ngươi.
- Ngươi cho rằng ta tin tưởng ngươi?
- Nếu như thế này, giữa chúng ta cũng không cần thiết có giao dịch.
- Ngươi đang buộc ta thỏa hiệp trước? Khương Phàm, tỉnh lại đi, thu hồi chiêu thức lão bộ của ngươi đi.
- Ngươi mạnh mẽ như thế, coi chừng tương lai không gả ra được.
- Nhanh quyết định đi. Ta cùng loại người như mặt dày như ngươi ở lâu một phút đồng hồ đều cảm thấy căm ghét.
- Ta ngược lại thật ra rất thích ở chỗ này cùng ngươi chờ lâu một hồi.
Khương Phàm cố ý nhìn chằm chằm nơi ngực Lan Nặc, nhếch miệng:
- Còn giống như đang rướm máu, cần băng bó không, ta có thể giúp một tay.
- Ngươi muốn chết như thế nào!
- Nằm nhoài trên người ngươi chết!
- Ngươi lưu manh, vô lại, ngươi là tên súc sinh.
Lan Nặc dâng sát ý lên, từ nhỏ đến lớn, còn chưa bao giờ nhận qua loại khuất nhục này, càng không có tức giận qua giống như bây giờ.
Nhưng, nàng rất nhanh đã khống chế lại, gia hỏa này rõ đang chọc giận nàng.
Khương Phàm ngồi vào trên băng ghế đá bên cạnh, trầm ngâm một hồi:
- Ta đến phương bắc có liên quan đến Khổng Tước Ngũ Sắc, về phần là cái gì, chính ngươi nghĩ đi. Ta có thể giữ bí mật của ngươi, nhưng ta có hai điều kiện, đầu tiên đương nhiên là ngươi không thể nào ở bất kỳ nơi nào nói ra thân phận của ta. Cái thứ hai, giữa chúng ta ký một hiệp nghị, một hiệp nghị có thể ước thúc lẫn nhau.
- Thỏa thuận gì?
- Một hiệp nghị ném ra có thể để ngươi và ta đều xấu hổ.
- Ví dụ như?
- Chưa nghĩ ra.
Khương Phàm không chỉ phải bảo đảm Lan Nặc không thể nói ra thân phận của hắn ngay bây giờ, càng phải cam đoan trong vòng mười năm Lan Nặc cũng không thể lộ ra tin tức của hắn với phương bắc.
Muốn ước thúc nàng, nhất định phải nghĩ đến điều kiện đầy đủ phân lượng. Nhưng muốn ước thúc người của Cửu Thiên Thần Giáo, vẫn cần người phải có được phi phàm tiềm lực cùng bảo bối siêu cấp, quá khó khăn.
Lan Nặc coi trọng cái gì?
Nếu như có thể mang tặc điểu tới thì tốt, chí ít tặc điểu cũng hiểu rõ nàng. Cái gì đều không hiểu rõ, thứ gì có thể chế ước nàng đâu?
Khương Phàm quan sát tỉ mỉ Lan Nặc, trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ, danh dự!
Đối với nữ nhi mà nói là, nhất là nữ hài nhi cao ngạo lại có thiên phú, danh dự đều quan trọng hơn hết so với bất cức thứ gì.
Lan Nặc cũng đang đánh giá Khương Phàm, sau khi tỉnh táo lại, cũng khôi phục trầm ổn, thông minh thường ngày.
Muốn kiềm chế người như Khương Phàm phải dùng thủ đoạn đặc biệt.
Nhưng Khương Phàm khôn khéo, sẽ không dễ dàng mắc lừa.
Khương Phàm bỗng nhiên cười:
- Ngươi ký một tờ huyết thư cho ta.
- Huyết thư gì?
Lan Nặc cũng có tính toán trong lòng.
- Văn tự bán mình! Ngươi làm nô lệ của ta!
Khương Phàm nhẹ giọng cười nói, nhưng, hắn còn tưởng rằng Lan Nặc sẽ kịch liệt phản đối, không nghĩ tới Lan Nặc lại không có tức giận.
- Ngươi ký làm nô của ta, ta ký làm nô của ngươi?
Lan Nặc chăm chú nhìn Khương Phàm.
- Chỉ là chế ước mà thôi. Ngươi vừa rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, cần tinh lực cùng thời gian đi dung nhập Cửu Thiên Thần Giáo, không muốn chọc phiền phức, huyết thư này vừa vặn có chút lực ước thúc. Chờ sau tám năm, mười năm, ngươi trưởng thành, cũng ổn định địa vị, đến lúc đó cũng không quan tâm huyết thư này. Thế nào?
- Đã ngươi nghĩ đến văn tự bán mình, ta chỗ này có một khế ước chân chính, ngươi có dám hay không?