Chương 1003 Súc vật (1)
Đông Hoàng Như Ảnh ngược lại có chút cảm động, thì ra người này vẫn rất trọng tình nghĩa.
Khương Phàm nói:
- Ta từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn đã lộ ra một bảo bối, giao cho Kiều gia. Xem như cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ đối với Phượng Bảo Nam, cũng có thể cam đoan sau khi ta rời khỏi, Kiều gia có thể có lực lượng giữ vững tư thái cường thế.
- Bảo bối gì?
- Các ngươi có biết bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn cụ thể đã phát sinh qua cái gì không?
- Không hiểu rõ.
- Ta kết thù kết oán với Huyền Nguyệt hoàng triều là bởi vì một vũ khí cổ lão. Bọn hắn cũng đạt được một vài thứ, ta có được một cái. Trong một số thứ bọn hắn có là Thái m đồ đằng, mà ta đây là Thái Dương đồ đằng.
- Thái Dương đồ đằng?!
Khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh hơi động, ngay cả Đông Hoàng Như Yên nấp trong sương mù đều suýt chút nữa la lên.
- Ngươi biết?
Ánh mắt Khương Phàm run lên.
- Ta chỉ là thật bất ngờ, có thể phát hiện đồ đằng từ trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, khẳng định vô cùng cổ lão.
- Thiên Cung các ngươi sẽ không tới Kiều gia đoạt đấy chứ.
- Nghị công tử suy nghĩ nhiều rồi, Thiên Cung chúng ta làm việc có giới hạn thấp nhất.
- Ta Thái Dương đồ đằng cho Kiều gia, dung nhập hỏa trì dưới mặt đất của Kiều gia, nơi đó bây giờ tựa như mặt trời dưới mặt đất. Kiều Linh Vận thay đổi, cũng là bởi vì Thái Dương đồ đằng.
Lời giải thích lần này là Khương Phàm đã nghĩ kỹ trước khi đến, các mặt đều có chiếu cố.
Chỉ cần không ai biết hắn là chuyển thế, đây chính là lời giải thích hoàn mỹ nhất, mà không có kẽ hở.
Đông Hoàng Như Ảnh nói:
- Nếu Nghị công tử có thể thẳng thắn nói ra, Như Ảnh cũng có thể cam đoan với công tử, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi với hoàng cung cùng các tộc, cũng sẽ không ngấp nghé Thái Dương đồ đằng của Kiều gia.
- Chúng ta cứ vậy liền coi là ước định cẩn thận rồi?
- Nghị công tử có thể tin tưởng Như Ảnh.
- Vậy ta cáo từ.
- Nghị công tử chờ một lát.
Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên gọi Khương Phàm lại.
- Còn có chuyện gì?
- Nghị công tử, chuẩn bị rời khỏi lúc nào?
- Bọn người Kiều Thiên Mạch chết rồi, ta muốn ở lại Kiều gia thêm một một thời gian, sau đó lại rời khỏi.
- Như Ảnh mạo muội, hỏi nhiều Nghị công tử một vấn đề. Ngươi thật nguyện ý ở lại thánh địa sao?
- Cô muốn nói cái gì?
- Như Ảnh cảm giác tính cách Nghị công tử giống như không quá tương xứng với phong cách xử sự của thánh địa, ngươi cũng hoàn toàn có thể có được thế giới rộng lớn hơn. Nếu như Nghị công tử bị trục xuất thánh địa, ta nói là nếu như, hoan nghênh lại về Cổ Hoa, ta ở Thiên Cung thứ chín chờ Nghị công tử.
- Như Ảnh cô nương có ý tốt, ta xin nhận, nhưng Khương Phàm ta không phải loại người cô tưởng tượng này. Tính cách ta mặc dù rất mạnh, nhưng ta không phải người hiếu sát, một số thời khắc chỉ là không làm không được.
- Ta tin tưởng Nghị công tử. Nhưng cũng xin để Như Ảnh có mấy phần huyễn tưởng.
Đông Hoàng Như Ảnh đứng dậy, ấn tượng đối với Khương Phàm có chút đổi mới.
Bởi vì chiến sủng giết người, không muốn Kiều Vi Nhi vô tội gặp nạn liền mạo hiểm xuất hiện.
Bởi vì Kiều Linh Vận đã cứu Phượng Bảo Nam, vậy mà dâng ra Thái Dương đồ đằng báo ân với Kiều gia.
Thời điểm nhắc đến việc mình tổn thương tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, trong ánh mắt lại toát ra áy náy cùng hối hận để nàng đều có chút xúc động.
Người này mặc dù hung ác cường thế, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, tính tình này là thật.
Đáng để nàng mời chào!!
- Hi vọng Như Ảnh cô nương có thể giữ bí mật, chuyện sau này... ừm... không ai nói trước được.
Khương Phàm đứng dậy cáo từ, đi tới nơi cửa phòng.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa:
- Như Ảnh tỷ tỷ đang ở đâu?
A?
Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác âm thanh có chút quen thuộc.
Đông Hoàng Như Ảnh ngồi trở lại trước bàn đá:
- Lan Nặc muội muội sao? Vào đi.
Ai?
Khương Phàm quay đầu nhìn Đông Hoàng Như Ảnh, lại quay đầu về, nhìn chằm chằm cửa phòng đang kéo ra.
- Quấy rầy tỷ tỷ.
Tối hôm qua Lan Nặc nhịn xuống không có tới bái phỏng là không muốn mình biểu hiện quá cấp thiết, khiến cho nữ tử khôn khéo Đông Hoàng Như Ảnh này hoài nghi, mà sau khi nàng nghĩ sâu tính kỹ, đã nghĩ đến một chủ ý rất tốt.
Chính là mượn chủ đề thảo luận đến Kiều gia, đề cập chuyện tối hôm qua Khương Phàm hiện ra linh vũ, sau đó tìm hiểu phải chăng phương bắc có cường tộc Khổng Tước.
Lan Nặc phất phất tay với bọn người Lan Dận ở phía góc rẽ, ra hiệu bọn hắn không nên quá lỗ mãng, lúc này mới mỉm cười lễ phép, đẩy cửa phòng ra.
Nhưng...
Khi cửa phòng đẩy ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mi mắt lại là một gương mặt có kinh ngạc cùng sát ý.
- Lan Nặc!
Khương Phàm bỗng nhiên biến sắc, nháy mắt đã ra tay, một tay bóp lấy cổ Lan Nặc, đẩy xô ra khỏi gian phòng.
Trong nháy mắt bộc phát, lực lượng vượt qua sáu trăm ngàn cực cảnh.
Cùng lúc đó, tay phải lại triệu ra tàn đao, đâm đến tim Lan Nặc.
Sát ý quyết tuyệt!
Không chần chờ chút nào!
- Khương Phàm?
Lan Nặc biến sắc, áo bào trong phút chốc xuất hiện tia sáng mãnh liệt, khuấy động xung quanh, quét sạch toàn thân.
Cổ của nàng bỗng nhiên bị bóp lấy, cơ hồ muốn vỡ nát, nhưng y phục ở ngực mạo hiểm chống đỡ tàn đao, gần như đồng thời, cổ tay nàng xoay chuyển tia sáng, cưỡng ép triệu ra Hư Thiên Kính.
Khương Phàm không thể đâm xuyên, quả quyết lấy đi tàn đao.
Một phát bắt được cổ tay của nàng, buộc mặt kính Hư Thiên Kính chuyển hướng sang bên cạnh. Đồng thời, tay trái bóp lấy cổ Lan Nặc hung hăng kéo một cái về phía mình, đầu hắn bỗng nhiên đánh tới phía trước một kích.
Linh văn trên trán Lan Nặc nở rộ, dâng lên lên uy lực và năng lượng mãnh liệt.