Tối đó, Tô Hữu Duy dỗ La Mẫn Tuyên đi ngủ, cuốn sách tuyển tập những truyện cổ tích hay nhất bị anh lật đến phồng rộp cả lên. Cô thế mà đêm nào cũng phải nghe anh kể chuyện cổ tích mới có thể ngủ ngon. Càng ngày càng giống một bé gái cần phụ huynh chăm sóc mà anh lại cam tâm tình nguyện cung phụng cô suốt đời.
Đôi lúc anh nghĩ La Mẫn Tuyên biết bùa ngải mới làm anh thất điên bát đảo hơn 15 năm vô phương tỉnh lại. Thế nhưng chẳng có bùa ngải nào ở đây cả, là anh cố chấp, cố chấp yêu duy nhất mình cô, cố chấp cho phép cô đảo lộn cuộc sống của mình.
Tô Hữu Duy dịu dàng hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của La Mẫn Tuyên, cẩn thận vén chăn lại sau đó đi sang thư phòng làm việc.
Nửa đêm, La Mẫn Tuyên bỗng nhiên thức dậy. Cả ngày hôm nay cô ngủ quá nhiều cho nên ban đêm ngủ không sâu giấc. La Mẫn Tuyên muốn ôm Tô Hữu Duy ngủ tiếp, bàn tay quờ quạng một hồi phát hiện bên cạnh không có người. Cô mở mắt ngồi dậy nhìn quanh, ánh mắt còn mơ màng, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo cô mới nhận ra Tô Hữu Duy không có ở trong phòng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, La Mẫn Tuyên có thói quen bám dính lấy Tô Hữu Duy. Cô đột nhiên thấy thích mùi hương của anh, thích hơi thở của anh kề sát da thịt mình.
Không có anh lại cảm thấy thiếu thiếu.
La Mẫn Tuyên bước xuống giường, xỏ dép. Cô đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài. Đứng trước cửa thư phòng, La Mẫn Tuyên trầm ngâm một hồi rốt cuộc đưa tay đặt lên tay nắm cửa, xoay một cái.
Cửa phòng bật mở, La Mẫn Tuyên có chút ngoài ý muốn bình thường thư phòng đều khóa chặt thế mà hôm nay lại không khóa. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, ngó đầu vào nhìn thấy Tô Hữu Duy ngủ quên trên ghế dựa, đầu anh nghiêng sang một bên lộ ra góc mặt cương nghị, mi mắt thật dài rũ xuống như cánh quạt. Bờ môi mỏng mím chặt dáng vẻ ngủ không được an yên cho lắm nhưng lại đẹp lạ lùng.
La Mẫn Tuyên nhìn đến thơ thẩn, cứ cảm thấy anh càng ngày càng đẹp trai đến khi ngủ vẫn còn bộ dáng tổng tài lạnh lùng như trong tiểu thuyết. Cô rón rén bước tới tầm mắt đảo qua giấy tờ lộn xộn nằm trên bàn, đa số đều là hợp đồng, dự án tiếng anh cô cũng không để ý nhiều.
Cầm lấy áo khoác vắt trên sô pha, La Mẫn Tuyên tính đắp lên người anh đột nhiên một quyển sổ cũ kĩ lọt vào mắt cô.
Tay cô sững lại, trầm ngâm hồi lâu rốt cuộc quyết định cầm lên xem. Quyển sổ rất dày, bìa cứng giống như đã mua từ rất lâu rồi không giống loại sẽ sử dụng ghi số liệu mà giống một quyển sổ ghi nhật kí hơn.
Cô dùng hai ngón tay lật từng trang cố không gây ra tiếng động.
Trang đầu tiên ghi: Ngày 12/3/20xx
Năm tôi 12 tuổi, tôi gặp cô ấy.
Sau đó tôi mới biết thì ra trên đời này thật sự có tồn tại một loại thần thoại tên là thiên thần.
Cô ấy là thiên thần của lòng tôi, là ánh sáng tôi mãi mãi không dám chạm đến. Cô ấy là người mang đến ánh sáng, sưỡi ấm cuộc đời tăm tối của tôi. Tiếc là cuối cùng cô ấy vẫn đi mất, tôi vẫn không cách nào nói cho cô ấy biết tôi yêu cô ấy nhường nào!
Ngày 15/3/ 20xx
Tôi nghĩ mình sẽ chết, bởi vì cô ấy đã không còn trong cuộc đời tôi nữa...
Hơi thở La Mẫn Tuyên ngày càng mất dần dường như có một bàn tay vô hình nào đấy siết lấy cổ cô, cướp đoạt đi ý thức của cô. Từng câu từng chữ đều viết ngay ngắn, gọn gàng chứng tỏ chủ nhân của nó để tâm biết chừng nào. Điều này làm cô thấy đau, quặng thắt cả ruột gan. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ trải qua cảm giác nào đau khổ đến vậy, ngay cả khi năm năm vô vọng theo đuổi một người cũng chưa từng thấy đau bằng lúc này.
Hóa ra con người ta không phải là sợ yêu mà là sợ dù mình yêu đến mức nào cũng không bằng những kỉ niệm trong quá khứ của đối phương.
Ngay lúc này, Tô Hữu Duy đột nhiên xoay người La Mẫn Tuyên hốt hoảng để quyển nhật ký lại chỗ cũ. Cô cố gắng giữ mình bình thường nhất có thể, đắp áo khoác lên người anh.
Tô Hữu Duy bị động tác của cô làm cho tỉnh dậy, anh nắm lấy tay cô mắt còn chưa mở hẳn: “Sao lại thức dậy rồi, em ngủ không được sao?”
La Mẫn Tuyên cười cười: “Không có anh em ngủ không được, vừa mới đắp áo khoác cho anh thì anh lại tỉnh rồi.”
Tô Hữu Duy sủng nịnh nhéo mũi cô, ánh mắt dịu dàng như nước, anh đứng dậy ôm lấy vai La Mẫn Tuyên: “Được rồi, về phòng ngủ thôi. Anh ôm em ngủ.”
La Mẫn Tuyên nép vào ngực anh gật gật đầu, cô suýt nữa thì rơi nước mắt.
Cả đêm, La Mẫn Tuyên không ngủ chỉ ngắm nhìn gương mặt anh thật lâu, vươn tay họa từng đường nét ngũ quan đẹp đẽ kia giống như muốn khắc sâu vào đầu.
Người sống làm sao thắng nổi người chết. Liệu em có thể thay thế vị trí cô gái đó trong lòng anh không, Tô Hữu Duy?
***
Ngày hôm sau, Châu Sơ Ly vẫn quyết định đến gặp Hứa Diệu Hàm. Cùng lắm nếu cảm thấy bất lợi cô ta cứ từ chối là được, Châu Sơ Ly thật không nghĩ Hứa Diệu Hàm sẽ làm nên được trò trống gì.
12 giờ tại nhà hàng Nhật, Châu Sơ Ly vẫn như lúc trước cả người quấn kín nhanh chóng đi vào phòng bao. Hứa Diệu Hàm đã ở bên trong chờ sẵn giống như cô ta biết Châu Sơ Ly chắc chắn sẽ tới.
Khác với lần đầu tiên gặp nhau, Hứa Diệu Hàm xinh đẹp yêu kiều thì giờ đây cô ta giống như một đóa hoa úa tàn, khuôn mặt tiều tụy nhuốm đầy mệt mỏi. Lớp phấn dày không che phủ được quầng thâm dưới mí mắt. Châu Sơ Ly nhìn mà sợ.
Cô ta cẩn thận ngồi xuống không ngừng đánh giá Hứa Diệu Hàm. Hứa Diệu Hàm mặc Châu Sơ Ly nhìn mình chằm chằm vẻ mặt không mặn không nhạt.
“Không cần phải ngạc nhiên như thế!” Hứa Diệu Hàm lên tiếng.
Châu Sơ Ly chậc lưỡi: “Xem ra thời gian qua cô cũng bị dày vò không ít, Tô Hữu Duy làm sao có thể tha cho tình cũ như cô, dù sao La Mẫn Tuyên vẫn là vợ hợp pháp của anh ta.”
Hứa Diệu Hàm siết chặt gấu váy, môi kéo ra một nụ cười: “Cô không cần phải châm chọc tôi! Cũng đâu phải một mình tôi muốn hại cô ta?” Cầm chung trà lên nhẹ nhàng nhấp môi, Hứa Diệu Hàm nói tiếp: “Bỏ đi, chuyện không tốt không nên nhắc lại. Lần này tôi hẹn cô ra đây là muốn cô giúp tôi một chuyện. Về sau tôi chắc sẽ không trở về đây nữa.”
Châu Sơ Ly có chút kinh ngạc lại có chút chế giễu: “Làm sao, không muốn giành lại vị hôn phu của cô nữa à, bỏ cuộc sớm thế?”
“Bỏ cuộc?” Hứa Diệu Hàm lắc đầu: “Chẳng qua anh ta làm tôi quá thất vọng. Nếu đã như vậy tôi còn phí tâm tư lên người anh ta làm gì? Chi bằng để anh ta sống không bằng chết đau khổ hơn tôi gấp trăm ngàn lần.”Mắt Hứa Diệu Hàm lóe lên hàn quang, khiến người ta rùng mình. Rõ ràng trong phòng bật điều hòa ấm áp thế nhưng Châu Sơ Ly lại cảm thấy cả người run rẩy.
Cô ta mấp máy môi: “Cô, cô lại muốn làm gì nữa? La Mẫn Tuyên không dễ chọc đâu bên cạnh cô ta còn có vệ sĩ ẩn náu. Vả lại La Mẫn Tuyên cũng không ngu.” Bài học lần trước còn chưa đủ sao, Châu Sơ Ly không dám mạo hiểm nữa.
Hứa Diệu Hàm khẽ thổi lá trà dạt sang một bên: “La Mẫn Tuyên làm gì cô mà khiến cô sợ như vậy?”
“Không phải chuyện cô cần quan tâm, chỉ là lần trước cô bị gậy ong đập lưng ông một lần cô không nhớ sao?” Lúc Châu Sơ Ly rời khỏi khách sạn, vài viên cảnh sát còn đang ở bên ngoài tâm sự với nhau, cô ta tình cờ nghe được Hứa Diệu Hàm bị cảnh sát bắt giữ. Thật không ngờ La Mẫn Tuyên không những thoát được cái bẫy của Hứa Diệu Hàm mà còn âm mưu đưa cô ta vào tròng.
Hứa Diệu Hàm vuốt vành ly, nụ cười vẫn chưa tắt: “Chút chuyện cỏn con, cho dù khi đó có là ma túy thật thì Hứa gia cũng sẽ không để tôi ngồi tù hiểu chứ?”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Dù sao cô muốn làm gì thì tùy cô tôi không muốn tham gia nữa.” Châu Sơ Ly toan đứng dậy.
Hứa Diệu Hàm ngước mắt: “Đừng vội, cô không muốn La Mẫn Tuyên vĩnh viễn biến mất hay sao?”