Trên đời này, không có chuyện gì là không thể chỉ có chuyện chúng ta chưa nghĩ tới.
La Mẫn Tuyên hôm nay kết hôn rồi!
Mới đây thôi còn nghèo túng đến mức phải đóng phim cấp ba để có tiền trả tiền viện phí cho mẹ giờ đã sắp thành thiếu phu nhân nhà giàu.
Chồng của cô - Tô Hữu Duy là chủ tịch tập đoàn Tô Tuyên, thị trường hoạt động lớn nhất của Tô Tuyên là giới giải trí, rất nhiều công ty giải trí truyền thông đều thuộc dưới trướng của tập đoàn Tô Tuyên. Bởi chẳng không đâu mà người ta gọi Tô Hữu Duy là hoàng đế giới giải trí. Mấy năm gần đây, Tô Hữu Duy liên tục làm mưa làm gió trong thị trường, tạo ra nhiều thành tính khó mà vượt qua.
Các ngành nghề hót hít nhất đều có dấu vết của Tô Tuyên. Tô Hữu Duy này đúng là lòng tham không đáy.
Người xưa nói đã giàu còn muốn giàu hơn cấm có sai!
Chưa hết, chồng của cô còn là kim chủ mơ ước của rất nhiều nữ diễn viên nha, còn là vị trí chồng tương lai môn đăng hộ đối của rất nhiều tiểu thư danh gia vọng tộc.
Dù sao anh vừa đẹp trai vừa có tài. Tài nhiều nhất là tài sản. Người đàn ông độc thân hoàng kim như thế lọt vào mắt xanh của nhiều cô nương là chuyện rất bình thường.
Bất quá con hàng phỏng tay này lại rơi vào tay cô. Cô thật sự rất khó xử đấy.
La Mẫn Tuyên thở dài, ánh mắt vô định nhìn vào bàn tay đang được Tô Hữu Duy nắm chặt. Cha sứ vẫn đang nói không ngừng, dù đọc lời thoại cũ rích này mấy trăm, mấy nghìn cái đám cưới rồi mà vẫn nhiệt tình, giọng hào khí như thế. Quả đúng là yêu nghề.
“Tô Hữu Duy, con có đồng ý nhận em La Mẫn Tuyên làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc khỏe mạnh, để yêu thương và tôn trọng vợ mọi ngày suốt đời không?”
“Con đồng ý!” Tô Hữu Duy thành khẩn đáp, giây phút này lộ ra chút dịu dàng hiếm có.
Cha sứ lại quay sang La Mẫn Tuyên nói tiếp: “La Mẫn Tuyên, con có đồng ý nhận anh Tô Hữu Duy làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc khỏe mạnh, để yêu thương và tôn trọng chồng mọi ngày suốt đời không?”
La Mẫn Tuyên có ảo giác bàn tay mình bị đối phương siết chặt, cô nhìn Tô Hữu Duy, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như biển lặng, vẫn là đôi mắt sâu hoắm ấy. Nhìn bao nhiêu lần cũng không nhìn được suy nghĩ trong lòng anh.
Cô nghe giọng mình run run: “Con đồng ý!”
Ai kia cũng bất giác theo câu nói của cô mà thả lỏng tay.
La Mẫn Tuyên vui không? Vui chứ! Hôm nay là ngày cô kết hôn mà. Hôn lễ trang trọng, linh đình. Váy cưới đắt tiền, hoa lệ. Ba cô thoát khỏi lằn ranh phá sản, được chồng cô đầu tư vào công ty một số tiền vô cùng, vô cùng lớn.
Nở mày nở mặt, cười đến khóe mắt cong cong. Tay dẫn Châu Ngọc Mai, tay cầm rượu kính khách. Nhìn bộ dạng như phu nhân nhà giàu của Châu Ngọc Mai nói bà ta là mẹ ruột cô chắc chắn có người tin.
La Mẫn Tuyên hạnh phúc không? Không hạnh phúc. Cũng giống như ước mơ của bao cô gái khác, cô muốn kết hôn với người đàn ông mà cô yêu, cùng anh ấy vun vén gia đình, cùng anh ấy nuôi dạy con thơ. Ấy vậy mà cô phải kết hôn chớp nhoáng với một người đàn ông xa lạ, phải từ bỏ tình cảm 5 năm của mình chỉ vì cứu vớt cái công ty bên bờ vực sụp đổ của La Bình, còn cả để có tiền cho mẹ nằm viện ở phòng tốt nhất.
Giống như một món hàng được bán đi.
Mặc dù vậy hôm nay La Mẫn Tuyên vẫn là cô dâu xinh đẹp nhất, cứ nhìn ánh mắt ghen tỵ cùng bàn tay bấu chặt váy của Châu Sơ Ly là biết. Tiếc là mẹ cô không thể tận mắt nhìn cô mặt váy cưới cũng không biết cô kết hôn với hai bàn tay trắng. Một đồng của hồi môn La Bình cũng ngại cho cô.
La Mẫn Tuyên cá chắc hiện giờ Châu Sơ Ly đang tự hỏi tại sao người Tô Hữu Duy muốn cưới là cô mà không phải là cô ta.
Điều này La Mẫn Tuyên thắc mắc không kém gì Châu Sơ Ly. Tô Hữu Duy thích nhan sắc của cô sao? Tuy cô thừa nhận minh sinh ra đúng là quá mức xinh đẹp, nhưng trên đời này người đẹp thiếu gì chứ? Châu Sơ Ly cũng kiểu xinh đẹp ngây thơ, người gặp người yêu đấy thôi.
Là thích dáng người của cô? Cho xin đấy, tuy dáng cô cũng đẹp nhưng cũng thuộc dạng phổ thông chứ không xuất sắc.
Thích nhân phẩm của cô? Vậy chắc là Tô Hữu Duy thích kiểu con gái hài hước, sôi động, hoạt bát đáng yêu rồi.
Có chút không thích hợp với tính cách của anh lắm.
Mặc kệ vậy, quan trọng là cô rất nghèo! Vô cùng nghèo! Một đầu ngón chân của Tô Hữu Duy chắc còn có giá trị hơn cô.
Nói đến tại sao cô là con gái của La Bình, là thiên kim đại tiểu thư hàng thật giá thật mà nghèo đến mức phải đi đóng phim cấp ba thì quả thật là một câu chuyện dài đầy bi kịch.
***
3 tháng trước
La gia.
“La Bình, Châu Ngọc Mai hai người còn liêm sỉ không thế?” Mẹ La Mẫn Tuyên - Lâm Phi Linh đau lòng cùng cực, phải nhờ La Mẫn Tuyên đỡ lấy mới có thể đứng vững.
Bà nào có ngờ, người đàn ông cùng mình đầu ấp tay gối nhiều năm, lại gian díu với bạn thân mình từ lâu, còn có với nhau một đứa con riêng.
Châu Ngọc Mai khóc như hoa lê đái vũ: “Phi Linh, năm đó là do mình và La Bình uống say, bất cẩn đã...đã cùng nhau. Sau đó mình phát hiện mình mang thai vì cảm thấy có lỗi với cậu nên mới bụng mang dạ chữa rời khỏi thành phố. Mặc dù... mặc dù người mình yêu vốn dĩ chính là La Bình. Năm đó chẳng phải thấy cậu thích La Bình như thế, mình mới chấp tay nhường cậu chẳng phải sao?”
Nói thẳng ra là tôi và La Bình mới là yêu nhau thật lòng. Bởi vì tôi tốt bụng, tôi rộng lượng nên tôi mới nhường người mình yêu cho bà. Bà vốn dĩ là người thứ ba cướp chồng người khác.
La Mẫn Tuyên nghe những lời buồn nôn của Châu Ngọc Mai mà cười khẩy: “Nếu bà cảm thấy có lỗi với mẹ tôi còn trở về làm gì? Muốn lấy lại vị trí vốn dĩ nên thuộc về bà sao? Muốn làm mẹ kế của tôi?”
“Mẫn Tuyên ai cho phép con hỗn láo như thế?”
La Bình thẹn quá hóa giận. Ông ta thừa nhận ông ta có lỗi với Lâm Phi Linh, bởi trong lúc kết hôn với bà ông vẫn còn gian díu với Châu Ngọc Mai. Nhưng ông không cho phép con gái mình mắng chửi người phụ nữ mà La Bình ông yêu đến tận xương tủy.
La Mẫn Tuyên muốn đáp lời ông thì bị Lâm Phi Linh kéo ra sau lưng: “La Bình, ông nghĩ ông có tư cách mắng con gái của tôi sao? Con bé nói sai chỗ nào chứ?” Bà nhìn Châu Ngọc Mai ánh mắt sắc lạnh: “Châu Ngọc Mai, lúc trước bà chưa từng nói với tôi người bà yêu là La Bình, thậm chí ban đầu bà còn nói bà với Tần Thứ sắp yêu nhau. Bà bảo tôi phải nắm chặt tay La Bình, thật ra bà vốn dĩ rất hả hê vì cũng có lần bà hơn được tôi. Trong khi tôi quen một La Bình nghèo hèn, khố rách áo ôm còn Tần Thứ của bà là thiếu gia con nhà giàu, mua cho bà hàng hiệu, tặng bà xe xịn. Tôi nói không sai chứ Châu Ngọc Mai?”
“Tôi...tôi không có. Năm đó tôi với Tần Thứ chỉ là bạn bè bình thường. Bà... bà hiểu lầm rồi.” Châu Ngọc Mai gần như á khẩu.
Bà ta nào biết Lâm Phi Linh năm đó nhìn đơn thuần, bị ba ta lợi dụng nhiều năm như thế lại có thể từng lời từng lời đều nói trúng tim đen của bà ta.