Vân Xuyên lăn lộn hai ngày, đêm nay cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ. Nhưng đối với Lạc Hằng thì đêm nay vẫn là một đêm mất ngủ.
Trong khoảng thời gian dài “Đang nhập” kia, Lạc Hằng vẫn luôn sửa lại những chữ trên khung thoại.
Nếu nói lúc trước quan hệ với Vân Xuyên lúc trước còn tính là ấm áp, thì hai ngày này có thể xem như lạnh đi cực kỳ đột ngột.
Khi trước bọn họ có rất ít chủ đề để nói chuyện phiếm, thường là Lạc Hằng nhìn thấy tin tức gì đó thú vị tiện tay gửi cho Vân Xuyên. Vân Xuyên cũng sẽ cho anh xem hình dán mới mình vẽ, chia sẻ một ít chuyện nhỏ xảy ra trong tiệm với anh.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, anh không đến gặp Vân Xuyên, Vân Xuyên cũng… không đi tìm anh.
Cũng không phải không có chuyện nói.
Giờ nghỉ trưa Lạc Hằng nhìn thấy một cuộc thảo luận trên phần mềm nấu ăn, đề tài là làm sao để khử mùi tanh của cá hấp. Anh nhớ tới trước đó vài ngày Vân Xuyên từng nói công việc của Vân Vân gần đây càng ngày càng bận, cậu muốn học nấu ăn san sẻ việc nhà với bà, muốn hỏi vài mẹo nấu ăn.
Lạc Hằng vốn định gửi qua, nhưng cuối cùng vẫn không bấm gửi.
Anh lại suy nghĩ về vấn đề kia.
Muốn học nấu ăn, đại khái cũng giống như muốn có một cái lò nướng, chỉ là một câu thuận miệng trong lúc trò chuyện, không nhất định có ý đó thật, có lẽ mình chỉ cần lắng nghe là được, không cần quá nghiêm túc.
Kết quả của quá nghiêm túc, chính là cả hai cùng xấu hổ như lần trước.
Chẳng qua nghĩ thì nghĩ thế, đến lúc làm lại không làm được.
Tan làm xong Lạc Hằng xoay tay lái, đi tới Hỏa Thiếu Vân.
Lý do thoái thác cũng đã nghĩ kỹ rồi: Latte thật sự uống không quen, vẫn nên mua một ly Americano thôi.
Không ngờ được một chuyến này lại vồ hụt.
Hỏa Thiếu Vân không có mở cửa.
Lạc Hằng ngừng ở ven đường nhìn chằm chằm biển hiệu của Hỏa Thiếu Vân chốc lát, im lặng quay đầu rời đi.
Đêm đó, Lạc Hằng lại mất ngủ.
Ngày hôm sau mang theo hai cái quầng thâm mắt đang trên đường đi làm, Lạc Hằng ma xui quỷ khiến lại đến Hoả Thiếu Vân nhìn thử.
Vẫn không mở cửa.
Khi có việc đặc biệt không thể tiếp tục kinh doanh, Vân Xuyên sẽ phát thông báo lên vòng bạn bè— trong tiệm có không ít khách quen đều có phương thức liên lạc của Vân Xuyên, thông báo một chút miễn cho mọi người tốn công.
Nhưng hai ngày nay nơi đó rất yên lặng, một chút động tĩnh cũng không có.
Lạc Hằng không biết vì sao lại bắt đầu hờn dỗi. Anh mua một ly Americano ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu công ty mang lên trên, nhưng hương vị của nó dù thế nào cũng cảm thấy không hợp.
Quá chua, còn đắng.
Rõ ràng đều là Americano, sao Vân Xuyên pha lại có thể ngon đến vậy.
Americano ở cửa hàng tiện lợi giống như ly Latte khi trước, đều bị ghét bỏ lạnh nhạt, chỉ là ly Americano này không có may mắn như thế, Lạc Hằng lấy nó ra lúc ăn cơm, ném cả ly chưa uống được bao nhiêu vào thùng rác.
Buổi tối tan làm đã hơn 8 giờ.
Lạc Hằng uể oải nằm ì trên sô pha, không có chút tinh thần nào.
Lo lắng với việc Vân Xuyên suốt hai ngày đều không mở cửa buôn bán rốt cuộc vẫn đè lên ngọn lửa không biết từ nơi nào chui ra, Lạc Hằng do dự nhấn mở khung thoại, tự hỏi nên bắt đầu thế nào.
Trượt tay một cái, anh lại ấn vào nhãn dán khi trước Vân Xuyên gửi.
Ồ, trong hệ liệt đám mây nhỏ có gói thứ chín rồi này, Lạc Hằng nhanh chóng tải xuống, xem qua một lượt.
Nhìn một lúc, anh cười.
Chủ đề của gói thứ chín này vậy mà lại là nấu ăn.
Trên đỉnh đầu của mỗi đám mây nhỏ đều có một cái mũ cao cao, có đang thái rau, đang nấu cơm, liếc mắt nhìn lướt qua từng hàng đám mây đang vội vã.
Lạc Hằng tùy tiện chọn một nhãn dán đám mây nấu ăn gửi qua, thuận tiện hỏi luôn: [Nhãn dán mới à?]
Lại nhìn kỹ vào, còn có một đám mây nhỏ đang ăn cơm nữa.
Tự mình nấu tự mình ăn, đáng yêu đến kỳ lạ.
Tâm tình bị đè nén hai ngày tan thành mây khói, Lạc Hằng bấm bấm màn hình di động, ngón tay dừng ở trên đám mây tay ngắn củn há to mồm ăn cơm kia.
Qua hồi lâu Vân Xuyên mới trả lời một chữ “Ừm”.
Lạc Hằng nhíu mày.
Rất khó nói rõ nguyên nhân cụ thể, như Lạc Hằng cảm thấy một chữ Vân Xuyên trả lời này hơi không ổn cho lắm.
Anh nghiêng người ngồi dậy, hai tay cầm di động, rất nghiêm túc gõ chữ, dò hỏi tại sao hai hôm nay Hỏa Thiếu Vân không mở cửa.
Di động bị anh nắm chặt tới mức nóng lên, nóng muốn bỏng tay.
Lạc Hằng mím môi, dứt khoát ném di động lên bàn trà.
Nhưng mà a khiến di động rời khỏi tầm mắt cũng không ngăn được ý muốn quan tâm Vân Xuyên.
Lạc Hằng vươn tay, mỗi khi màn hình tối đi lại nhấn một cái để mở lên.
Lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chờ được Vân Xuyên trả lời.
Cậu bảo đúng là cậu không mở cửa, chứ không kể ra tại sao.
Lại hàn huyên vài câu, Vân Xuyên gửi lại một nhãn dán khóc huhu.
Lạc Hằng nhìn đám mây nhỏ khóc thút thít này, không nhắn gì nữa.
Anh lại nằm xuống sô pha, đèn treo trong phòng khách chiếu vào hai mắt đến đau rát.
Anh dùng mu bàn tay che mắt, ánh sáng kia vẫn có thể len lỏi qua kẽ hở giữa các ngón tay, khoét thẳng vào trái tim anh.
Như là vách tường vốn đang kiên cố bị xé ra từng chút từng chút, rồi theo cơ hội nào đó, lâu đài vững chắc ầm ầm đổ sập xuống.
Sau khi chậm chạp đẩy đống phế tích đầy tro bụi đó ra, Lạc Hằng nhìn thấy một đám mây ôm đầu gối khóc thút thít.
Ngày hôm sau đi làm, Lạc Hằng cố ý đi đường vòng, đầu tiên đến Hoả Thiếu Vân xem trước đã.
Vân Xuyên hôm nay cuối cùng cũng bán lại.
Lạc Hằng không đi vào, chỉ ở xa xa nhìn qua.
Buổi sáng khách hàng nhiều, Vân Xuyên hơi luống cuống tay chân, nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười vừa dịu dàng vừa có sức sống thường ngày.
Lạc Hằng chống cằm nhìn chốc lát, lặng lẽ rời đi.
Sau khi đến công ty, anh gửi tin nhắn cho Vân Xuyên: [Chủ tiệm, tôi đặt trước một ly Americano nhé, giữa trưa tôi sẽ đến lấy.]
Vân Xuyên cuối cùng cũng khôi phục tốc độ trả lời trong một giây: [Ok nè! + Đám mây nhỏ uống cà phê.jpg]