Chương 4
“A!” Đỗ Tiểu Vỹ há miệng ngáp một cái, đi vào phòng bếp với một đôi mắt buồn ngủ.
Mấy tháng gần đây cô đều ngủ nướng, hôm nay bỗng dưng phải dậy sớm nên khiến cô khó chịu, nhất là những gì Diệp Vinh Thiên nói với cô sau khi ăn sủi cảo do cô làm tối hôm qua, càng khiến cô sợ đến nỗi không dám lười biếng.
Tối qua, sau khi ăn tối, đợi cô dọn dẹp xong, Diệp Vinh Thiên gọi cô lại và nói với cô rằng anh quyết định chính thức thuê cô, thậm chí miễn luôn cả thời gian thử việc, nhưng nếu không làm theo lời dặn dò của anh, hình phạt dành cho cô là bị trừ lương. Ngoài ra còn liệt kê một cơ số điều mà cô không được phép làm.
Ví như hôm nay ăn sáng muộn, cô sẽ bị trừ ba ngày lương. Là ba ngày lương đó, số tiền đó đủ để cô uống cà phê ở Paris, làm sao cô nỡ lòng cơ chứ.
Diệp Vinh Thiên vẫn như mọi khi, dậy sớm ngồi vào bàn ăn, trên bàn có đặt bánh mì nóng hổi vừa lấy từ lò nướng ra, sữa nóng, trứng rán, trứng gà rán không tệ, mùi vị rất giống với trứng thím Chương đã từng làm, tất cả mọi thứ đều đáp ứng yêu cầu của anh.
Vừa nhấp một ngụm sữa, anh ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn từ phòng bếp thoang thoảng, liền đứng dậy đi tới, chỉ thấy Đỗ Tiểu Vỹ đang ăn ngấu nghiến ở đó.
Đỗ Tiểu Vỹ đang ăn sáng, cảm giác được phía sau có người, cô vội vàng nhét mọi thứ vào miệng xoay người lại, trong lòng thầm nghĩ, tối hôm qua cô lén lút trở về nhà lấy một vài đồ dùng, nhưng vẫn thiếu một vài thứ thiết yếu, đợi Diệp Vinh Thiên rời khỏi nhà, cô sẽ lại trở về chuyến nữa. Đang cắn đũa quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Vinh Thiên đang nheo mắt nhìn mình, cô kinh ngạc đến mức suýt nữa phun cháo ra khỏi miệng, nghĩ đến việc anh ta mặc toàn là hàng hiệu, nếu cô làm dơ chắc sẽ phải đền cả đống tiền. Cô đành cố gắng nuốt xuống, nhưng vì bị dọa sợ nên cô bị sặc ho sù sụ, khuôn mặt hồng hào lập tức đỏ bừng, vội vàng đi tìm nước uống.
Diệp Vinh Thiên thấy cô đi khắp nơi tìm ngược tìm xuôi, chạy ra ngoài thấy ly sữa trên bàn, cô cầm lấy không chút nghĩ ngợi, anh còn chưa kịp nói cho cô biết sữa nóng, cô vừa uống một ngụm liền phun ra như mưa. Bánh mì và trứng chiên của anh đều không may mắn thoát khỏi, thậm chí còn có một vài hạt cơm dính trên đó, thảm tới nỗi không muốn nhìn. Bữa sáng của anh cứ vậy đi tong!
Diệp Vinh Thiên không thể làm biểu cảm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Tiểu Vỹ như con khỉ, nhảy dựng lên, lấy tay quạt miệng, sau đó vừa quạt vừa kêu: “Ôi mẹ ơi, bỏng chết tôi rồi! Phù! Nóng quá, nóng quá!”
Từ trước tới giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy, không biết nên cười hay nên giận, thấy Diệp Vinh Thiên đang nhìn mình, cô lập tức như một chú cún, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương. Diệp Vinh Thiên giận không nổi, anh thật sự không biết phải nói gì hay làm gì, cả hai đứng im lặng một lúc lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng.
Tài xế gọi điện đến đón anh đi làm, thấy anh lấy áo khoác rồi im hơi lặng tiếng rời đi, Đỗ Tiểu Vỹ mới thở hổn hển, những tưởng anh tức giận đuổi cô ra ngoài nhưng anh lại không nói gì. Con người Diệp Vinh Thiên cũng không khó gần như cô tưởng tượng! Ấn tượng của cô về anh bắt đầu có chút thay đổi.
Ôi chao! Miệng cô đau! Cô lấy tay che miệng, miệng cô giờ không có cảm giác gì, có lẽ là bỏng ngoài da rồi! Hừ, thảm không thể tưởng!
Hôm nay thực sự khiến cô mệt lử người, đầu tiên cô về nhà lấy mấy bộ quần áo, lúc quay lại thì thấy quên mang theo giày, thế là lại quay về lấy giày, cứ đi đi về về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may, thư ký Vương gọi điện thoại nói Diệp Vinh Thiên tối nay sẽ không về ăn cơm, nên cô không cần chuẩn bị nữa, cô có thể tự do tự tại trong nhà này, muốn tham quan cứ tùy thích. Từ lúc đến đây làm việc tới giờ cô chỉ quanh quẩn ra vào phòng bếp, hơn nữa từ lâu cô đã muốn tham quan ngôi nhà này, hôm nay rốt cuộc cũng có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn.
Lên tầng hai, cô tiện tay mở cửa phòng, trong phòng có rất nhiều sách, đây có lẽ là thư phòng, cô bước vào lật xem sách trên kệ. Ấy, tất cả đều là sách viết bằng tiếng Anh, cô xem không hiểu. Thật nhàm chán! Sau khi đi một vòng quanh phòng, không có gì thú vị, cô liền sang phòng bên cạnh.
Chà! Căn phòng này thật sạch sẽ! Chiếc giường lớn màu xanh nước biển, sự kết hợp giữa kính trong suốt và bức tường trắng tạo cho mọi người cảm giác rất thoải mái. Đỗ Tiểu Vỹ thử ngồi xuống giường ấn một cái, quả thật rất mềm! Nhìn thấy tủ quần áo, cô chạy đến và mở ra. Nguyên một tủ treo toàn áo sơ mi, cà vạt, vest và giày, tất cả đều là cùng một nhãn hiệu, xếp gọn gàng và ngăn nắp. Không cần phải đoán cũng biết đây là phòng của ai. Đứng trước cảnh tượng hoành tráng như vậy, Đỗ Tiểu Vỹ hơi sững sờ, sao lại nhiều quần áo đến thế? Cô thấy hàng ngày anh luôn mặc một bộ vest, nhìn có vẻ giống nhau, cứ nghĩ anh không có yêu cầu gì đặc biệt về ăn mặc. Hôm nay cô đã thực sự được mở rộng tầm mắt. Quần áo của anh ta còn nhiều hơn cả của cô, cô không phục.
Lên tới tầng trên cùng của ngôi nhà thưởng thức vẻ đẹp về đêm, cô đã tiêu hao không ít sức lực, sau khi về phòng mình chợt nhớ rằng đêm qua cô đã rất lo lắng nên sau khi nằm xuống chỉ bận suy nghĩ về mọi thứ, ngay cả phòng ngủ của mình cô cũng chưa nhìn kỹ, thế cho nên bây giờ là lúc để cô ngắm tử tế phòng của mình.
Phòng cô vậy mà lại có nhà vệ sinh riêng, đãi ngộ dành cho người làm cũng không tệ, phòng đủ lớn, mọi thiết bị trong phòng tắm… Thứ cô nhìn thấy là thật sao? Cô không thể tin vào mắt mình, phòng của cô cũng có một bồn tắm massage sang trọng, thậm chí nó có cùng nhãn hiệu với những gì cô nhìn thấy trong phòng làm việc.
Cô rất nóng lòng muốn tận hưởng!
“Ôi! Thật thoải mái!” Đỗ Tiểu Vỹ nằm tận hưởng trong bồn tắm sang trọng mà cô hằng mơ ước. Nước ấm vừa đủ, bọt tắm cũng rất thơm, không gian yên tĩnh, thật thoải mái! Cô rất muốn ngủ! Mí trên và mí dưới của cô bắt đầu đánh nhau, và cứ thế cô thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Đỗ Tiểu Vỹ đang ngủ chảy nước miếng đột nhiên bừng tỉnh, bên ngoài trời tối đen như mực, nước trong bồn tắm lạnh ngắt, cô rùng mình, run rẩy đứng dậy quấn khăn tắm và bước ra ngoài.
Cô hắt hơi liên tục, thôi xong, không lẽ cô bị cảm rồi sao? Lạnh quá! Vẫn nên lấy nước ấm uống đã rồi tính tiếp vậy.
Khi đi ngang qua phòng khách, nghe thấy tiếng gì đó lạo xạo, cô nín thở, nheo mắt cố gắng tìm kiếm trong hành lang mờ mịt.
Cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người từ phía sau đang lén lút lục lọi gì đó.
Trộm? Từ này ngay lập tức xuất hiện trong đầu cô.
Trời ơi! Đỗ Tiểu Vỹ hít vào một hơi, lấy tay che miệng không dám phát ra tiếng động, cô bắt đầu nhìn khắp phòng tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân, làm sao bây giờ? Cái bóng đen đó vẫn đang cố lục lọi, lỡ như bị hắn cướp mất thứ gì đó, bị tên Diệp Vinh Thiên đáng ghét kia biết được lại bắt cô đền tiền thì hay, nghĩ đến việc phải đền tiền, cô lo lắng đến nỗi đứng không yên.
Chợt cô nhìn thấy bình hoa bày trên bàn uống nước phía trước, tên trộm đang quay lưng lại với bàn uống nước, hắn đang cố lật tung ghế sofa. Đây quả là một cơ hội tốt! Cô hạ quyết tâm, rón rén bước lên, cầm chiếc bình hoa lên ném vào người tên trộm.
“A!” Là tiếng hét của Đỗ Tiểu Vỹ, bởi vì lúc này cô đang bị người ta đè trên sofa, không thể nhúc nhích, hơi thở mạnh mẽ đầy nam tính lưu lại nơi chóp mũi, người kia vừa nãy hành động quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại bị đè xuống sofa.
“Cứu tôi với!” Cô liều mạng dùng sức giãy dụa cả hai tay, chỗ nào cô có thể đụng tới là cô hung hăng cào cấu, trong lúc hoảng hốt dường như cô nghe thấy tiếng kêu rên của người đàn ông. Đột nhiên hai tay bị kẹp chặt đặt trên đầu, người đàn ông đó đè lên người cô, cố giữ lấy hai chân đang đá loạn xạ của cô.
Lúc này cả người cô không cử động được nữa, chỉ còn mỗi cái miệng có thể hoạt động nên cô đã tận dụng hết sức. “Buông tôi ra, đồ ăn cắp! Đồ ăn trộm! Buông ra! Buông ra!”
“Im miệng! Là tôi đây!” Người đàn ông gầm nhẹ
“Mau thả tôi ra, tôi mặc kệ anh là ai! Tôi nói cho anh biết, chồng tôi vừa gọi điện, lát nữa sẽ trở về. Khôn hồn thì anh đi nhanh đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.” Cô thản nhiên bịa chuyện, hy vọng có thể dọa hắn bỏ chạy, nhưng cũng hy vọng rằng Diệp Vinh Thiên đang ở nhà nghe thấy có tiếng động anh sẽ xuống đây.
“Chồng à? Cô có chồng rồi sao?” Người đó khó hiểu hỏi.
“Anh đừng tính làm hại tôi, chồng của tôi rất lợi hại. Anh ấy, anh ấy, anh ấy là ông chủ của tập đoàn Vinh Dương, nếu anh muốn hại tôi, chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu. Anh muốn trộm thì đi tới tìm anh ấy mà trộm, tiền đều do anh ấy giữ cả.”
Nói đến đây, giọng nói của cô đã run rẩy đến không ổn, trong lòng thầm cầu khẩn, Diệp Vinh Thiên, anh đừng trách tôi, tôi nói như vậy cũng chỉ là muốn cứu lấy mạng của mình thôi.
Tách! Đèn được bật lên, ánh sáng đột ngột khiến cô phải nheo mắt lại.
Diệp Vinh Thiên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, trong lòng đầy nghi hoặc, không hiểu nổi cô là loại phụ nữ nào. Hồi nãy, anh đã nghĩ cô đang cố quyến rũ anh, nhưng vẻ mặt lo lắng bất an và bộ dạng liều mạng của cô dường như không phải là giả vờ.
Đỗ Tiểu Vỹ mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Vinh Thiên đang thăm dò ánh mắt cô. Cô sững người, kinh ngạc không thôi “Sao lại là anh?”
“Đương nhiên là tôi rồi, lẽ nào cô tưởng là ai?”
“Anh bị thần kinh à, ở nhà của mình lại không bật đèn rồi lén lén lút lút, làm tôi tưởng là kẻ trộm, dọa tôi sợ hết hồn”.
Đỗ Tiểu Vỹ nói với giọng không mấy tử tế. Vừa rồi cô sợ đến mức suýt tè ra quần, anh ta thì hay rồi, chạm vào người cô được hời lại còn khoe mẽ. Chạm vào cô? Cô chợt nhớ ra ban nãy, sau khi tắm xong cô vẫn chưa mặc quần áo, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vừa rồi giằng co một hồi, hẳn là bị lộ hết rồi. Ôi, cô bị người ta nhìn thấy hết rồi!
“Anh còn không mau đứng dậy, anh muốn đè chết tôi à!” Mặt cô sắp bốc hỏa, nhìn thấy khăn tắm đã tuột ra gần hết, cảnh xuân lộ ra ngoài, ánh đèn mờ ảo, tư thế ái muội… Cô xấu hổ muốn chết, tim không kìm được đập nhanh đến nỗi khó thở.
Đợi Diệp Vinh Thiên đứng dậy, cô bỏ chạy ngay lập tức.
Trời ơi! Xấu hổ chết mất, mới ngày đầu tiên đi làm mà đã mất mặt như vậy, lại còn bị anh ta nhìn thấy hết, nhưng cô chỉ là người làm công ăn lương, sao cô dám hé răng nói lời nào.
Hự! Cô không muốn sống nữa, cô làm gì còn mặt mũi nào đi gặp người ta đây.
Sáng hôm sau, Đỗ Tiểu Vỹ trốn trong bếp không dám ra ngoài để tránh xấu hổ khi hai người gặp mặt. Cô trốn tránh anh, nhưng anh thì không.
Diệp Vinh Thiên bước vào khi cô đang đứng trong bếp tự hỏi làm thế nào khi ở chung với anh.
Vẻ mặt của Đỗ Tiểu Vỹ đông cứng lại khi nhìn anh. “Mặt anh… bị sao vậy?”
Diệp Vinh Thiên sờ lên mặt, hôm qua lúc hai người giằng co nhau, anh bị cô cào phải hai nhát, nghĩ đến không khỏi tức giận, lần trước bị cô đánh thành mắt gấu trúc, khiến nhân viên trong công ty bàn tán rất lâu. Lần này thì hay rồi, hai vết xước này nhìn một cái là biết do bị cào, lại một cơn bão “bát quái” sắp nổi lên rồi.
Anh nghiến răng: “Cô nói xem?”
Ý thức được lại là sai lầm của bản thân, cô cúi đầu, không có dũng khí nhìn anh.