Chương 23.
Anh cũng phản ứng lại rất nhanh, lấy hộp nhẫn ra đặt lên tay cô.
Đỗ Tiểu Vỹ cầm hộp nhẫn nhìn một lát, thở hổn hển, tựa hồ như đã có quyết định gì đó. Sau đó cô mở chiếc hộp lấy chiếc nhẫn ra, nở nụ cười khinh thường với Trần Kiều Kiều: “Tôi hôm nay là muốn cho cô thấy rốt cuộc tôi có tư cách gì đấy.”
Cô đưa chiếc nhẫn cho Diệp Vinh Thiên, anh nhanh chóng đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô mà không hề có chút do dự nào. Mọi người đang xem kịch hay xung quanh đều sững sờ, tình tiết thay đổi nhanh như vậy khiến họ càng hoang mang không nói nên lời.
Trần Kiều Kiều càng nhìn hai người bọn họ càng không thể tin được, rất lâu sau cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng hiểu rõ hôm nay mình đóng vai gì.
Cô ta cuối cùng cũng biết được mục đích hôm nay của Diệp Vinh Thiên là lợi dụng cô ta để cho Đỗ Tiểu Vỹ ăn giấm chua, cũng như để cô hiểu rõ anh mãi mãi sẽ không bao giờ cô và chọn cô.
Vừa xấu hổ vừa bực bội, Trần Kiều Kiều không chịu đựng được màn tình tứ của họ nên cô ta đứng dậy cầm lấy túi xách rồi chạy ra ngoài.
“Diệp Vinh Thiên, tốt nhất hôm nay anh nên cho em một lời giải thích rõ ràng!” Đỗ Tiểu Vỹ lạnh nhạt uy hiếp Diệp Vinh Thiên.
“Vợ à, có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi hẵng nói đi!” Hôm nay thật sự là một ngày rất đẹp, sớm biết như vậy đã sớm đưa Trần Kiều Kiều tới đây để tiết kiệm được nhiều ngày không cần phải tốn sức rồi.
“Vợ, ai là vợ của anh, anh thử gọi một lần nữa thử xem!”
“Em đừng có mà chối như vậy, mới vừa nãy có rất nhiều đều nhìn thấy cả rồi đó, em đồng ý rồi!” Diệp Vinh Thiên vội vàng lấy những người xem náo nhiệt ra nói.
“Aiya! Tiểu Vỹ à, cô cũng thật không thú vị chút nào. Hóa ra cô sớm đã quen biết với anh chàng đẹp trai này rồi. Nhưng cũng khiến chúng tôi đau khổ lắm đấy nhé, bọn tôi còn đoán già đoán non mãi là anh ấy rốt cuộc đã nhìn trúng ai trong số bọn tôi nữa đó.” Mấy chị em cùng làm thêm trong cửa tiệm cũng phụ họa theo: “Chuyện tốt như vậy mà cô còn không đồng ý, anh đẹp trai đừng để ý đến cô ấy nữa, bọn em ở đây chỉ cần anh gật đầu một cái thôi là ai cũng đồng ý hết!”
“Này này này, các cô có ý gì vậy hả, cái gì đang xảy ra vậy hả? Anh ấy giờ đã là hoa đã có chủ rồi nhé!” Cô vô thức ôm lấy cánh tay của Diệp Vinh Thiên. Sao cô lại không biết anh được hoan nghênh như vậy nhỉ? Xem ra chỉ có kết hôn mới là an toàn nhất thôi, giờ cô nguyện ý “thuận theo tự nhiên”.
Diệp Vinh Thiên gật đầu như giã tỏi, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa!
“Nhất định phải gửi thiệp đám cưới cho chúng tôi đấy!” Một nhóm người tiễn họ ra khỏi cổng lớn.
“Vinh Thiên, em hồi hộp quá, phải làm sao đây?” Vẻ buồn rầu hiện rõ trên mặt Đường Tiểu Vỹ. Mặc dù hôm đó cô đã gặp ba mẹ anh rồi, nhưng hôm nay không chỉ là thăm hỏi chính thức thôi mà còn là đi với tư cách là con dâu nữa. Cô sao có thể thoải mái được chứ?
“Đừng lo lắng quá, họ sẽ không làm khó phụ nữ có thai đâu!” Diệp Vinh Thiên khúc khích cười, hiếm khi anh thấy cô căng thẳng như vậy.
“Anh rõ ràng biết là em không có mà!” Cô không thể nói dối được.
“Ai nói chứ, có khi bây giờ có rồi cũng nên đó!” Anh xấu xa liếc nhìn về phía bụng của cô.
Mặt Đỗ Tiểu Vỹ đỏ bừng, quở mắng: “Anh còn dám nói năng bậy bạ à?”
“Đừng đùa nữa, tới rồi!” Anh hù dọa cô. Quả nhiên cô trở nên khuôn phép hơn.
“Tới rồi? Đây thực sự là nhà cũ của anh đấy à?” Đỗ Tiểu Vỹ trừng to hai mắt. Cô cứ tưởng nó sẽ đúng như tên gọi của nó là một căn nhà cũ kĩ chứ, không ngờ rằng nó lại là một ngôi biệt thự nhỏ đến bình thường.
“Nhà cũ của anh cũng được đấy chứ. Thế sao anh lại dọn ra khỏi chỗ này, hay là anh có mâu thuẫn gì đó với ba mẹ anh nên mới dọn ra khỏi nhà?” Cô nghiêm túc hỏi Vinh Thiên.
“Tất cả đều không phải, chỗ kia đi làm gần hơn nên anh mới chuyển qua đó.” Anh nhịn không được mà bật cười. Đầu óc của cô luôn suy nghĩ lạ lùng như vậy sao?
“Chỉ đơn giản vậy thôi á?” Cô không tin lắm, đáng ra phải có tình tiết gì đó mới đúng chứ.
“Vậy chứ em muốn sao nữa?” Anh hỏi lại cô.
“Này này, theo như cái tính tình xấu xa của anh thì 80% là anh bị họ đuổi ra khỏi nhà!” Cô đoán thế.
“Nói bậy! Nhanh vào nhà đi thôi!” Anh đẩy cô vào nhà còn anh thì dừng lại.
Trên bàn cơm, Đỗ Tiểu Vỹ căng thẳng đến nỗi không ăn được bao nhiêu cơm hết.
Mặc dù đã từng tiếp xúc với ba mẹ anh rồi, nhưng sau khi biết họ chính là ba mẹ của Vinh Thiên, thì cô càng không thể thả lỏng bản thân được.
Mẹ Diệp một bên vừa hái rau đưa cho Đỗ Tiểu Vỹ một bên vừa nói chuyện hòa nhã với cô.
Ngược lại ba Diệp trừ vài câu lễ phép khách khí ra thì sắc mặt từ đầu đến cuối không có gì thay đổi cả, không vui vẻ nói chuyện cũng không lạnh nhạt thờ ơ, điều này càng làm cho Đỗ Tiểu Vỹ thấy căng thẳng hơn.
Chủ đề nói chuyện vòng qua vòng lại cuối cùng cũng tới chuyện hôn sự. Ý tứ ẩn đằng sau câu nói của hai vị trưởng bối nhà họ Diệp đều là nhắc đến con cái và muốn bọn họ cưới sớm một chút.
Đỗ Tiểu Vỹ không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng lại càng cảm thấy có lỗi. Cô dùng ánh mắt ám chỉ Diệp Vinh Thiên, ý muốn để anh nói rõ mọi chuyện. Mấy chuyện như thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra ngoài, giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời. Trong lòng cô không những hoảng sợ mà còn thấy khó chịu, cảm giác bản thân hiện tại thật sự giống như mẹ có vinh hiển đều là nhờ con cái vậy, vậy nên bước chân vào nhà giàu cũng rất dễ. Nhưng đứa trẻ đó là giả, căn bản là chẳng có đứa con nào tồn tại cả. Nhưng Diệp Vinh Thiên tuyệt nhiên chẳng để ý đến ánh mắt hay hành động gì của cô cả.
Mẹ Diệp đã in toàn bộ thiệp mời đám cưới rồi và đang đưa cho cô ấy xem. Ôi! Không được, nếu không nói thì sẽ không kịp mất. Mẹ Diệp còn đang chờ cô đồng ý và chuẩn bị đi phát thiệp mời. Nếu anh đã quyết không nói thì cô nói là được rồi, bàn tay đang cầm thiệp mời đám cưới mà mẹ Diệp đưa cho cô cũng đang lặng lẽ run rẩy. Cô nuốt nước bọt và hạ quyết tâm.
“Bác, bác gái, con có chuyện muốn nói với mọi người ạ.” Cô biết hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để nói chuyện này nhưng cô nhất định phải nói ra.
“Chuyện gì vậy? Không hài lòng với thiết kế của thiệp mời cũng không sao, cháu cứ nói rồi chúng ta sẽ đi sửa, dù sao nó cũng sẽ không được phát đi.” Mẹ Diệp không hiểu tại sao nhưng vẫn nói năng rất tử tế.
“Không phải, không phải ạ. Cháu thấy rất hài lòng ạ. Là về chuyện khác ạ, cháu, cháu không thể giấu giếm mọi người được.” Đỗ Tiểu Vỹ suýt chút nữa không kìm được mà bật khóc rồi, cô thật sự không ngờ rằng mẹ của Diệp Vinh Thiên lại tốt như vậy.
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang những lời cô định nói và một vị khách không mời mà đến – Trần Kiều Kiều.
“Ba Diệp, mẹ Diệp, hai người quay về cũng không báo với con một tiếng để con ra sân bay đón hai người ạ!” Trần Kiều Kiều bước đến bên cạnh mẹ Diệp, ôm cổ mẹ Diệp rồi làm nũng. Nếu không phải là cô ta nghe được chuyện ba mẹ của Diệp Vinh Thiên đã trở về từ chỗ ba mẹ cô ta, thì suýt chút nữa cô ta đã bỏ phí một cơ hội tốt như vậy rồi, những tin tức mà cô ta đã điều tra được cũng xem như vô dụng. Bây giờ lại có một cơ hội tốt như vậy thì cô ta sao có thể bỏ qua được nữa chứ.
“Aiya, là Kiều Kiều đấy à, mấy năm rồi không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp đấy nhé!” Mẹ Diệp vỗ vỗ tay Trần Kiều Kiều, vừa cười híp cả mắt vừa nói.
Bỗng nhiên Đỗ Tiểu Vỹ thấy khó chịu trong lòng, những vấn đề mà cô nhất định phải đối diện với nó có thể khiến Trần Kiều Kiều được nâng lên. Có lẽ trong con mắt của thế giới bên ngoài và người nhà họ Diệp, bất kể là gia thế hay thân thế thì chắc chắn Trần Kiều Kiều là lựa chọn tốt nhất. Còn cô hiện tại chỉ có thể vì hào quang của một đứa bé không hề tồn tại mới được ngồi ở đây. Nếu như không nói cho rõ ràng chuyện này, bất luận là tin đồn hay lời đồn đại bây giờ đều có thể biến thành lời nói dối mà cô cố tình giấu giếm. Nếu vậy thì người nhà họ Diệp sẽ nhìn cô như thế nào cơ chứ.
Hơn nữa, hôm nay Trần Kiều Kiều đã đến đây rồi chứng tỏ cô ta sẽ không chịu để yên đâu. Trái tim cô như đang treo lơ lửng trên không vậy, lơ lửng đến mức khiến cô thở không ra hơi. Đang nghĩ làm sao để mọi chuyện được thuận lợi thì bàn tay cô đột nhiên bị ai đó siết chặt lại. Cô nhìn qua thì thấy tay của Diệp Vinh Thiên đang nắm lấy tay cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Ánh mắt của anh đã thể hiện được sự kiên định của anh, và hơi ấm từ lòng bàn tay anh tỏa ra đã ngay lập tức sưởi ấm cho trái tim cô. Cô biết anh cũng biết hôm nay Trần Kiều Kiều cũng sẽ đến đây với mục đích chẳng tốt lành gì. Anh nở một nụ cười trấn an với cô, tựa như đang muốn nói với cô rằng tất cả đều đã có anh ở đây rồi. Trái tim đang treo lơ lửng của cô lại lần nữa trở về vị trí ban đầu. Đây chính là loại cảm giác an toàn mà Liễu My vẫn thường nói với cô. Cô cũng nở một nụ cười đáp lại anh ý bảo anh cứ yên tâm.
“Con xem nào, con thấy mẹ Diệp người mấy năm qua không chỉ không già đi mà còn trẻ ra hơn nữa đấy chứ ạ? Ba Diệp, người nói xem con nói có đúng không ạ?” Giọng nói làm nũng của Trần Kiều Kiều lại vang lên lần nữa. Đỗ Tiểu Vỹ nghe thấy giọng nói của cô ta mà không khỏi run lên, cô thực sự không thể chịu đựng được giọng nói này của cô ta.
“Ý? Đây là cái gì vậy ạ? Ai sắp kết hôn vậy ạ?” Trần Kiều Kiều thấy mấy tấm thiệp cưới ở trên bàn liền dùng tay mở ra xem, xem xong thì sắc mặt cô ta cũng thay đổi luôn rồi.
“Vinh Thiên với cô ấy thật sự sắp kết hôn ạ?” Gương mặt Trần Kiều Kiều trắng bệch, chỉ tay vào Đỗ Tiểu Vỹ.
“Đúng vậy! Bác muốn nhân lúc bụng của Tiểu Vỹ còn chưa lớn mà làm đám cưới luôn. Tuổi tác của Vinh Thiên cũng không còn nhỏ nữa, đây chính là đứa con đầu tiên của nhà họ Diệp chúng ta đó!” Mẹ Diệp vừa dán mắt vào bụng của Đỗ Tiểu Vỹ vừa mong chờ nói.
Gương mặt của Trần Kiều Kiều trở nên ảm đạm hơn, cũng nhìn chằm chằm vào cái bụng của Đỗ Tiểu Vỹ rồi bật cười trong nháy mắt: “Ồ? Cô có thai rồi sao Tiểu Vỹ? Chuyện cách đây bao lâu rồi thế?”
“Tôi, tôi…” Cô không biết phải nói như thế nào. Ánh mắt của ba Diệp và mẹ Diệp đều đang đặt trên người cô, bọn họ chắc chắn khá quan tâm tới cái bụng của cô.
“Sao vậy? Sao lại không nói được vậy? Cô phải biết rằng nói dối thì đến một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện chứ!” Trần Kiều Kiều đắc thắng cười. “Ba Diệp, mẹ Diệp, hai người bị cô ta lừa rồi, cô ta căn bản chẳng mang thai gì cả đâu. Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe mà cô ta đã làm hồi mấy ngày đầu ạ.” Trần Kiều Kiều đã chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ, cô ta lấy một bản báo cáo sức khỏe từ trong túi ra. Đỗ Tiểu Vỹ nhớ tới mấy ngày đầu tiên khi cô đi làm ở một nhà hàng Trung Quốc, ông chủ yêu cầu cô phải có giấy báo cáo sức khỏe nên cô đã đi làm. Bây giờ bản báo cáo đó lại đang ở trong tay Trần Kiều Kiều, không khó để nghĩ đến việc chắc chắn cô ta đã lấy bản báo cáo từ chỗ của ông chủ nhà hàng. Hai vị trưởng bối nhà họ Diệp nhìn nhau trong lúc Trần Kiều Kiều đang nói, sau đó đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Đỗ Tiểu Vỹ.