Chương 17:
Đỗ Tiểu Vỹ ôm mặt cười, dáng vẻ điển hình của người đang yêu.
“Nghĩ đến cái gì mà cười ngọt như mật vậy?” Trình Tuấn tò mò hỏi cô, cô đã cười ngây ngô từ nãy đến giờ rồi.
“Hả? À! Không có, có cười cái gì đâu?” Đỗ Tiểu Vỹ ngồi thẳng người dậy, bất giác đỏ mặt. Bây giờ, ngồi trong xe của người khác, nhưng hồn vía lại ở đâu đâu, thật là không biết xấu hổ.
Hôm nay, bọn họ định rong ruổi dạo chơi ở vịnh Điếu Lang, lần trước thả cho bồ câu của Trình Tuấn bay đi, cô khá ngại, cho nên hôm nay khi anh ấy gọi đến thì cô đã đồng ý. Dù sao thì cái người suốt ngày canh me cô hôm nay cũng có việc xã giao, cả ngày cũng không về nhà, cả ngày lận đó, nghĩa là suốt 24 giờ không có mặt ở nhà, cô vui vẻ mà tự do tự tại.
Lái xe gần 3 tiếng đồng hồ cuối cùng rồi cũng đến nơi, Đỗ Tiểu Vỹ bị say xe, choáng váng mặt mày, nếu biết trước phải ngồi xe lâu như vậy, có đánh chết cô ấy cũng không đi. Vừa bước xuống xe là chân đã đứng không vững rồi. Xung quanh là non xanh nước biếc, hồ nước dập dờn, cảnh đẹp chim hót hoa nở, nhưng cô không còn tâm trạng nào để ngắm, chuyến xe này như cực hình với cô vậy.
Thấy cô đau đớn, Trình Tuấn cau mày, lập tức thuê phòng cho cô nghỉ ngơi, may mắn thay, vịnh Điếu Lang này là một khu siêu cao cấp, kết hợp cả nghỉ dưỡng và giải trí.
Vừa đưa Đỗ Tiểu Vỹ vào phòng, còn chưa kịp đỡ cô nằm xuống thì đã nghe thấy tiếng đập cửa vang lên liên hồi.
Hai người bọn họ nhìn nhau, nghệt mặt ra, không biết là ai đây nữa? Người phục vụ sẽ không bao giờ gõ cửa thô lỗ như vậy. Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc tiếp tục vang lên, Trình Tuấn đi tới mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, một cú đấm dữ dội ập đến, Trình Tuấn không đề phòng gì nên ăn ngay một chưởng, mạnh đến độ bầm cả mắt, Đỗ Tiểu Vỹ giật mình hét lên. Nhìn thấy Diệp Vinh Thiên tái mặt bước vào thì còn giật mình kinh ngạc hơn, thêm cả Thư ký Vương lúng túng đứng ở cửa.
“Là anh!” Đỗ Tiểu Vỹ kêu lên. “Tại sao anh lại đánh người ta?” Cô đỡ Trình Tuấn dậy.
Cái người phụ nữ sớm nắng chiều mưa này, nếu hôm nay anh không dẫn khách đến đây xã giao, có phải cô định che trời lấp biển luôn rồi không? Vừa nãy, khi cô vừa bước xuống xe, anh đứng ở đại sảnh đã nhìn thấy cô ngay, lúc đầu anh còn mừng thầm, cứ tưởng là cô hỏi thư ký Vương chỗ anh đang ở, đi theo đến đây để làm anh bất ngờ, anh vui chưa đầy ba giây thì đã lập tức thấy cái tay công tử bột cũng bước theo xuống xe, còn dẫn cô ấy đi thẳng vào phòng. Đây là chuyện mà anh không thể nào ngồi yên được, bỏ khách lại, đi theo cô. Vậy mà cô chả thèm quan tâm đến cảm giác của anh như thế nào, lại còn đi xót thương cho cái tay công tử bột đó, anh lại siết chặt nắm tay.
“Sao đây! Sao đây hả! Anh định đấm tôi một cú luôn hay sao?” Đỗ Tiểu Vỹ sợ anh lại ra tay đánh người nên che chắn cho Trình Tuấn. Thực ra trong lòng cô cũng sợ, chưa từng thấy anh nổi điên đến như vậy.
“Tôi không có!” Ánh mắt anh như ánh đuốc, cứ nhìn cô chằm chằm. Thư ký Vương toát mồ hôi lạnh, biển giấm dậy sóng rồi!
“Anh không có mà siết tay chặt vậy à?” Cô chỉ vào nắm đấm của anh, lần này, mọi người nhìn vào tay anh, xem anh còn dám đánh người không!
“Em đi với tôi.” Anh đưa cô ra khỏi phòng, lòng anh như lửa đốt, anh đưa cô vào một căn phòng khác, đóng chặt cửa phòng lại, vừa xoay người lại đã trao cho cô một nụ hôn trời chao đất đảo.
Đỗ Tiểu Vỹ vùng vẫy, che miệng anh lại, hỏi ra sự hoang mang trong lòng: “Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt anh trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào đáy mắt cô: “Em thích cái tên cậu chủ nhỏ đó à?” Giọng nói lộ rõ vẻ không vui.
“Cậu chủ nhỏ nào?” Cô không hiểu.
“Em không biết? Em không biết người ta là ai mà dám thuê chung phòng với người ta sao?” Anh giận đến ói máu.
“Ai nói em đến đây thuê phòng với anh ấy, tôi say xe, anh ấy thuê phòng cho em nghỉ ngơi, anh nhìn thành ra cái gì vậy?” Anh không tin tưởng cô sao?
“Thật sao? Không phải em đã hứa với tôi là sẽ không qua lại với tay công tử bột đó nữa sao?” Giọng anh dịu lại.
“Cái gì mà công tử bột, sao lại nói khó nghe như vậy, người ta có tên tuổi đàng hoàng đó?” Cơn giận của cô vẫn còn chưa tiêu tan đâu.
“Suỵt!” Anh dùng ngón trỏ ấn vào môi cô, anh không muốn nghe cô nói về người đàn ông khác, bây giờ anh chỉ muốn làm những chuyện mà anh muốn làm. Anh ôm cô, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt anh dần phóng to trước mắt cô, phóng to, phóng to…
“Mà này, anh nói Trình Tuấn là cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ gì?”
“Vịnh Điếu Lang này là của cậu ta, em không biết sao?”
“Thật sao? Anh ấy giàu như vậy à?”
“Em có hơi hối hận rồi phải không!” Anh thăm dò.
“Ừ, hơi hơi.”
Mặt anh đen thui, tối sầm lại.
“Hehe.” Cô đắc thắng nhìn anh, nhân cơ hội trả đũa vụ lần trước. “Mặc dù tính tình anh không tốt, nhiều tật xấu, ăn nói khó nghe, nhưng có một chỗ anh hơn anh ấy.” Cô nhớ rõ lần trước anh nói mình như thế nào, không khen cô được một chữ, bây giờ đến lượt cô.
“Chỗ nào?” Anh nhìn thấy hy vọng.
“Anh không biết à?” Cô hét lên. “Không biết thì tự đi mà đoán.” Cô chọc tức anh. Mở cửa đi ra ngoài trước, Diệp Vinh Thiên bước theo sau như một cô vợ nhỏ. Thư ký Vương nhìn thấy thế thì lấy làm lạ, biểu hiện của hai người hoàn toàn trái ngược so với lúc họ mới bước vào, anh còn lo lắng cho Đỗ Tiểu Vỹ nữa chứ, nào ngờ đâu anh đã lo nhầm, lo thừa mất rồi, hóa ra là sếp của anh… sợ vợ! Uổng công anh ấy trước đây cứ buồn giùm Đỗ Tiểu Vỹ, xem ra sau này, sự lo lắng của anh ấy cần phải chuyển hướng thôi.
“Diệp Vinh Thiên, lát nữa chúng ta đi chợ đêm nhé?” Ăn xong bữa tối, Đỗ Tiểu Vỹ sai Diệp Vinh Thiên đi rửa chén, còn mình thì ngồi sang một bên ăn kem hệt như một đại gia đích thực. Hồi xưa là anh ngồi đó chỉ đạo cô, còn bây giờ thì càn khôn xoay vù vù 180 độ rồi.
“Chợ đêm? Chợ đêm có gì hay đâu mà đi, người thì đông, buôn bán thì phức tạp, không đi.” Anh dốc sức cọ nồi, biết vậy đã chả thèm làm.
“Vậy thì thôi, dù sao Trình Tuấn cũng có thời gian, em đi tìm anh ấy.”
“Ai nói anh không có thời gian?” Muốn đi ra ngoài với tay công tử bột đó, vậy sao mà được? Anh ném cái nồi, cởi tạp dề, kéo cô, cứ thế mà đi một mạch.
“Này! Này!” Cô loạng choạng đi theo anh. Cô muốn nói với anh rằng kem của cô đã rơi trên tấm thảm Ba Tư yêu thích của anh.
Chợ đêm rất náo nhiệt, vợ chồng trẻ tan làm dẫn con đi, vợ chồng già dẫn cháu đi, còn có những cặp đôi đang yêu… đủ loại người muôn hình vạn trạng tụ tập lại một chỗ.
Đỗ Tiểu Vỹ đưa anh đến quầy xiên que lần trước. “Ông chủ, cho tôi mỗi món hai phần.” Đỗ Tiểu Vỹ ngồi xuống cái ghế nhựa kế bên quầy hàng, lớn tiếng gọi món.
“Ngồi đi, đứng đó làm gì.”
“Ghế bẩn thế này, anh không ngồi đâu.” Bệnh ưa sạch sẽ của anh lại nổi lên.
“Được thôi, không ngồi thì anh cứ đứng đó đi, cho tất cả mọi người nhìn.”
Anh do dự ngồi xuống, nhìn cô gọi nhiều món như vậy, anh trừng mắt nhìn cô, “Em vừa cơm nước xong xuôi, giờ lại ăn tiếp, em nuốt trôi không?” Anh nhớ rõ ràng lúc nãy cô không kiêng dè gì, ăn hẳn hai bát cơm, xong còn ăn thêm kem, bây giờ lại đến những thứ này, anh biết cô ăn khỏe, nhưng anh không ngờ cô có thể ăn khỏe đến như vậy!
“Thì sao? Ăn là có tội hả? Sao anh không nhắc chuyện ngày xưa anh ngược đãi em, không cho em ăn cơm?” Cô phẫn nộ nói, bởi vì cô từng là nạn nhân bị anh bạo hành.
“Anh ngược đãi em hồi nào?” Anh oan ức. Bây giờ ai đang là người ngược đãi ai?
“Sao mà không có được? Lần trước, em đánh anh một cái, anh liền ném em ra ngoài luôn?” Cô lật lại chuyện xưa.
“Em còn nói ngược đãi hả, anh có đánh em đâu? Em mới là người đánh anh chứ?” Người bị đánh là anh, cô còn mặt dày vô sỉ mà trách cứ anh?
“Anh ngược đãi em về mặt tinh thần, còn nặng nề hơn rất nhiều so với hình phạt thể xác! Vì vậy, hôm nay anh đến đây là đề nộp phạt, đền bù những tổn thất mà anh đã gây ra cho tâm hồn em.” Cô ăn ào ào.
Sau khi ăn xong xiên que, cô lại phát huy thiên tính phụ nữ, dạo hết quầy này đến quầy khác, Diệp Vinh Thiên né trái né phải đi theo sau. Đúng là số khổ, sao lại yêu phải cô ấy vậy?
“Diệp Vinh Thiên, lại đây, lại đây!” Đỗ Tiểu Vỹ phát hiện một chân trời mới ở phía trước, mãnh liệt vẫy gọi anh. Anh chen qua, cô cầm một bộ “đồ ngủ” khoe với anh. “Thấy sao? Đẹp đúng không?”
“Không…” Chữ “đẹp” vừa ra đến miệng, đụng phải ánh mắt của Đỗ Tiểu Vỹ, lại phải nuốt vào, anh nở một nụ cười toe toét giả trân, gật gù: “Đẹp, rất đẹp.” Anh bộ quần áo trên tay cô. “Liệu có rộng quá không?” Anh cẩn thận nói.
“Đồ bà bầu thì đương nhiên phải rộng rồi?” Cô trợn mắt nhìn anh.
“Bầu, bà bầu?” Anh lắp bắp. “Em có thai? Của ai?” Anh hét lên. Anh vẫn chưa động vào cô đâu đấy nhé!
“Anh la hét cái gì đấy?” Cô bịt miệng anh lại, cái câu “Của ai?” mà anh vừa thốt ra đã khiến mọi người xung quanh ai nấy đều quay sang nhìn cô. “Em không có!”
“Vậy em mua cái này làm gì?”
“Nhìn nó đẹp thế này mà. Mua về để dành sau này mặc, hoặc không thì mặc như áo ngủ cũng được vậy!” Cô thích phong cách này.
“Em thích thì chúng ta đến cửa hàng mua, đừng nên mua ở đây.” Anh không thể chấp nhận việc vợ mình mang thai mà mặc đồ vỉa hè.
“Em không muốn, em thích cái này.” Cô mặc kệ anh, đưa quần áo cho chủ sạp. “Ông chủ, gói lại đi, anh ta trả tiền.” Cô chỉ vào Diệp Vinh Thiên cho chủ sạp nhìn, rồi lại hướng đến mục tiêu tiếp theo.
“Hân Hân, cô nhìn xem có phải chủ tịch không? Tôi không bị hoa mắt đó chứ?” Hai cô gái ở bên kia đường tròn xoe mắt nhìn. Bọn họ đúng là không nhìn lầm, ngài chủ tịch của họ đúng là đang xuất hiện tại chợ đêm, lại còn đi theo mua đầm bầu với một người phụ nữ.
“Tôi không thể tin được!” Cô gái tên Hân Hân đau lòng nói, cô cũng là một trong những người ái mộ anh.
“Cô nhìn xem, người phụ nữ đó không phải là người từng làm lao công trong văn phòng chủ tịch sao?”
“Đúng rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!