Lý Tư Minh đã học võ từ nhỏ, ỷ vào ông bố là người giỏi đánh nhau, lúc ở trường học vẫn là một đứa trẻ ngang ngược. Bây giờ hắn ta đã chính thức trở thành vận động viên đấu vật, thành tích trong giới đấu vật mấy năm này không nhỏ, hai lần giành được quán quân tán thủ của tỉnh tổ chức. Hắn vốn không sợ Hàn Thiếu Kiệt, càng không sợ đám chó săn dưới tay Hàn Thiếu Kiệt.
Lúc Tần Thư Hào vẫn nhảy theo giai điệu của bản nhạc, lúc tung tăng nhảy trước đèn pha, nhìn thấy Lý Tư Minh bỗng dẫn một đám đông tay quyền thủ đến sắc mặt liền thay đổi.
"Cmn, đã không muốn so đo với đồ rác rưởi mày, mày lại dám chủ động gây sự. Làm ăn buôn bán ngay đối diện quyền quán của bọn tao, cố tình muốn giành giật với bọn tao phải không, tao đập vỡ quyền quán của chúng mày, xem chúng mày làm thế nào cướp chuyện làm ăn của bọn tao!" Lý Tư Minh vừa đi về phía Tần Thư Hào, vừa cầm dép lê đưới chân mình lên, hung hăng ném về phía Tần Thư Hào.
Bốp một tiếng, dép lê của Lý Tư Minh bị lệch đi, mạnh mẽ nện vào hàng rào hợp kim bên cạnh Tần Thư Hào, khiến Tần Thư Hào sợ thót tim.
"Đánh nó!" "Đánh chết nó!"
Lý Tư Minh dẫn đám quyền thủ kêu lớn một tiếng, ngay lập tức xông đến Tần Thư Hào.
Tần Thư Hào sợ đến sắc mặt lập tức trắng bệch, trước đây hắn bị Lý Tư Minh đánh cho một trận, bây giờ vết bầm tím trên mặt vẫn chưa tan, từ nhỏ hắn đã là một học sinh ngoan, người bình thường cũng không đánh lại, càng đừng nói đến đánh với Lý Tư Minh còn có mấy chục võ sĩ. Hắn chỉ hoảng sợ nhìn thoáng qua Lý Tư Minh hắn liền xoay người chạy mất.
"Mẹ kiếp, còn dám chạy?" Có võ sĩ nhanh chóng đuổi kịp Tần Thư Hào, đạp Tần Thư Hào một phát lăn ra.
"Tiểu Hàn, quyền quán của chúng ta bị quyền quán Cực Cường đập rồi, mau mang người đến giúp." Vương Hi trốn ở nơi xa, lấy di động ra gọi cho Hàn Thiếu Kiệt.
"Quyền quán của chúng ta bị quyền quán Cực Cường đập? Ha ha, anh mở quyền quán đối diện với quyền quán Cực Cường, không phải là cố ý chọc giận người ta chứ, vội vã muốn bị người ta đập à? Tôi biết anh có ý gì, tên Tần Thư Hào kia có mắt không tròng, trước đây đắc tội anh, anh khiến cậu ta làm người ra mặt cho anh trong giới quyền anh, chính là nhìn thấy cậu ta bề ngoài hèn mọn mới cố ý khiến cậu ta bị đánh. Loại người này quan tâm cậu ta làm cái gì, bị Lý Tư Minh đánh chết thì thôi." Hàn Thiếu Kiệt ầm ĩ ở đầu kia, giống như đang dẫn đám tay chân đi chơi đêm.
"Tần Thư Hào đắc tội tôi, tôi chắc chắn phải đùa giỡn cậu ta, nhưng tôi cố ý mở quyền quán đối diện quyền quán Cực Cường, cũng có mục đích khác." Vương Hi nói.
"Mục đích gì?" Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
"Quyền quán Cực Cường là một trong ba quyền quán lớn nhất thành phố Minh Hải, nếu hắn và quyền quán khác đồng ý để chúng ta thu mua, chúng ta dùng mấy quyền quán lớn này tổ chức thi đấu, rất dễ khơi dậy sự yêu thích của dân chúng với quyền anh, thu nhập mảng quyền anh này ở thành phố Minh Hải tất cả đều là chúng ta. Nhưng nehọ từ chối, cũng không cần gấp, bọn họ đã có tiếng tăm, chúng ta có thể để cho năm mươi mấy quyền quán trong tay so tài với bọn họ. Chúng ta làm ngành quyền anh này, quan trọng nhất là tạo thời thế. Chỉ cần bắt đầu có tiếng tăm rồi, chắc chắn có thể làm được quyền anh. Bây giờ tôi cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta và quyền quán Cực Cường, cuộc so tài trong tương lai có thể làm được, cậu mau đưa người sang đây, đừng để Lý Tư Minh làm lớn chuyện, bằng không hắn đánh Tần Thư Hào nặng quá, tôi sẽ tổn thất một thủ hạ quan trọng, Lý Tư Minh vào nhà giam rồi làm sao đấu võ, cũng ảnh hưởng đến chuyện kiếm tiền của chúng ta." Vương Hi nói.
"Tôi về ngay đây." Hàn Thiếu Kiệt ngắt điện thoại.
Ngay sau khi Vương Hi cất điện thoại đi, anh nhìn thấy Tần Thư Hào đã bị quyền quán Cực Cường đánh tới tấp, chạy trốn vào trong nhà hát kịch. Anh nhanh chóng đi vào nhà hát kịch, nhìn thấy Tần Thư Hào lại bị đánh chảy máu mũi, đang giơ một cái ghế lên kêu to: "Các người đừng qua đây, tôi không cố ý chọc đến các người, các người đừng động vào tôi, ai còn dám đến, tôi liền dùng ghế nện người đó."
"Mày tưởng rằng bọn tao sợ mày?" Lý Tư Minh sắc mặt ngang ngược, dẫn theo đám tay chân đi về phía hắn.
"Tôi nện thật đó, ông chủ, mau đến cứu em!" Tần Thư Hào nhìn thấy Vương Hi xuất hiện, bắt đầu ấm ức gào to lên.
"Đừng đánh nữa." Vương Hi chau đầu lông mày lại nói.
"Thằng nhóc, cậu là ông chủ của nó, hôm đó đến quyền quán tìm tôi hợp tác. Nói xem cậu có ý gì, cậu xem thường quyền anh, cậu cố ý mở quyền quán đối diện với quyền quán của chúng tôi làm gì? Cố ý giành miếng cơm phải không, trong tay có tí tiền thì giỏi lắm à?" Lý Tư Minh mò một điếu thuốc từ trên người một thủ hạ, châm thuốc, hung hăng nhìn Vương Hi.
"Tôi làm tất cả, đúng thật vì kiếm tiền, nhưng cũng muốn phát triển sự nghiệp quyền anh của Hoa Hạ, tôi làm vậy có gì sai sao?" Vương Hi nói.
Có công nhân thấy quyền quán Cực Cường đến gây sự, sợ bọn họ làm Vương Hi bị thương, nhanh chóng đến trước mặt Vương Hi.
"Mấy tên gian thương các người, tôi không cần biết, cậu muốn làm sự nghiệp quyền anh của Hoa Hạ tôi cũng không quản được, nhưng cậu mở quyền quán đối diện quán của chúng tôi, thì tôi phải quản. Cậu muốn làm gì cứ làm việc của cậu, đừng kéo theo chúng tôi." Lý Tư Minh nói.
"Cố chấp phải không, nếu sự nghiệp quyền anh của tôi phất lên rồi, các anh cũng kiếm được tiền, anh có thù hằn với tiền à?" Vương Hi có chút không vui.
"Không có thù với tiền, nhưng coi khinh cậu kiếm những đồng tiền dơ bẩn." Lý Tư Minh nói.
"Anh dám đấu một trận với tôi không?"
"Thi đấu? Tên gian thương cậu muốn thi đấu với bọn tôi?" Nghe Vương Hi nói, Lý Tư Minh lập tức cười lớn, nhìn thủ hạ của hắn bên người, đám đàn em của hắn cũng cười theo, tiếp đó Lý Tư Minh hít sâu một hơi thuốc: "Nếu thi đấu, quyền quán Cực Cường của bọn tôi là một trong ba quyền quán lớn của thành phố Minh Hải, chắc chắn chúng tôi không sợ bất kỳ ai, ngoài nghề giống như cậu thì không có tư cách thi đấu với bọn tôi, nhưng tôi không để ý cho các cậu một bài học."
Nói xong, Lý Tư Minh tóm lấy một gã đàn em bên cạnh, "Cậu ta tên Tiền Phong, là võ sĩ giỏi trong quyền quán Cực Quang của chúng tôi, tôi dám nói ở thành phố Minh Hải này đến một người cậu ta đánh một người, không ai có thể là đối thủ của cậu ấy, nếu thủ hạ của cậu có thể đánh thắng cậu ấy, sau này các người muốn làm thế gì ở thành phố Minh Hải tôi không quan tâm, nhưng nếu như các người thua rồi, sau này cút khỏi thành phố Minh Hải cho tôi!"
"Anh rất ngang ngược, nhưng tôi thích." Vương Hi cười.
"Bớt nói nhảm đi, tôi không muốn nói chuyện tào lao với người như cậu, lúc nào thi đấu, cậu quyết định ngày giờ đi." Lý Tư Minh nói.
"Bảy ngày sau, tôi chọn địa điểm." Vương Hi nói.
"Được, bảy ngày sau, tôi cho đám võ sĩ của cậu lên thoải mái, chỉ cần có người có thể đánh bại Tiền Phong, quyền quán Cực Cường bọn tôi sẽ tự mình giúp các cậu dọn dẹp quán." Lý Tư Minh dẫn dám đàn em đi luôn.
"Mẹ nó, đám Lý Tư Minh đâu?" Một lúc sau, Hàn Thiếu Kiệt dẫn mấy trăm thủ hạ chạy đến, nhanh chóng đi vào trong nhà hát kịch.
"Đi rồi." Vương Hi nói.
"Hẹn thời gian thi đấu với bọn họ chưa?" Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
"Hẹn rồi, bảy ngày sau." Vương Hi nói.
"Quá đã!" Mắt Hàn Thiếu Kiệt lộ ra hưng phấn.
Hàn Thiếu Kiệt biết cách thức anh làm quyền anh, trước tiên thu hút tạo thế, hình thành ảnh hưởng nhất định, bọn họ có thể thu hoạch được lợi ích. Điểm bọn họ khơi dậy là ân oán giữa bọn họ và quyền quán Cực Cường, lấy ân oán trong giới quyền anh bọn họ làm mánh lới, tin rằng chắc chắn sẽ thu hút được con mắt của mọi người dân, tiếp theo sự nghiệp quyền anh của bọn họ càng đẩy càng có tiếng, cuối cùng làm được đến mức mấy tỷ.
Hàn Thiếu Kiệt cũng thích gây rối, thích nhất trò chơi đánh đánh giết giết thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!