Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 310: Vương Hi và Đồng Thiến

Sau 3 tháng vất vả, mạo hiểm tính mạng dẹp thù trong giặc ngoài ở Alok, lần này dưới sự giúp đỡ của Tuyết Lang, cuối cùng Vương Hi đã tiêu diệt được Bái Thiết – kẻ cầm đầu phiến quân nổi loạn nguy hiểm nhất.

Tuyết Lang cởi áo khoác ngoài ra, rũ nhẹ bụi đất bám trên áo xuống rồi khoác lên người Vương Hi, sau đó kéo anh lên một chiếc xe Jeep.

Dưới sự chỉ huy của Tuyết Lang, từng chiếc xe tăng, xe bọc thép, xe phóng tên lửa và máy bay trực thăng vũ trang lần lượt tiến về thủ đô của Alok.

Quân tàn dư của Bái Thiết vẫn đang tàn phá trong thủ đô, bọn chúng thỏa sức cướp bóc, giết người, cưỡng bức phụ nữ. Máy bay trực thăng vũ trang của Tuyết Lang sau khi dẫn đầu tiến vào thủ đô đã dùng súng máy hạng nặng nhắm chuẩn và bắn quét đám quân nổi loạn của Bái Thiết.

Cùng lúc đó, đoàn quân của Tuyết Lang tràn vào thủ đô và nổ súng vào phiến quân nổi loạn tàn dư.

Tuyết Lang đã làm lính đánh thuê mười mấy năm rồi, thủ hạ của anh ta ai cũng máu mặt thiện chiến, bọn họ vừa vào thủ đô của Alok đã nhanh chóng tiêu diệt quân nổi loạn tàn dư của Bái Thiết.

Rất nhanh đã giành lại từng khu phố trước kia thất thủ trong tay Bái Thiết, quét sạch từ nội thành cho đến ngoại thành. Lúc bọn họ diệt đến ngoại thành, dưới sự chỉ huy của một sĩ quan dưới trướng Tuyết Lang, binh lính đông nghịt xua đuổi quân của Bái Thiết ra xa 500 dặm. Bái Thiết đã chết, đám thủ hạ của hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Tuyết Lang, tiêu diệt phiến quân tàn dư của hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chiến đấu xuyên đêm, tinh thần của Vương Hi đã thấm mệt mỏi, anh bị thương khá nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch vì mất máu.

Nội chiến với Bái Thiết đã gây tổn thất không nhỏ cho Vương Hi, thủ đô chìm trong biển lửa, người dân mất đi người thân và của cải gào khóc đau thương. Phủ tổng thống của anh cũng đã bị phá hủy, có vài quan chức không kịp chạy trốn đã chết thảm trong phủ tổng thống đổ nát thê lương. Khắp nơi đều thấy dân chúng lầm than, thi thể cháy xém không nhìn rõ mặt và khiếm khuyết chân tay. Vương Hi trông thấy cảnh này mà ruột đau như cắt, anh biết tình hình ở nước ngoài rất loạn, nhưng khi thật sự trải nghiệm ở đất nước chiến loạn liên miên thế này mới nhận ra bản thân khao khát hòa bình, tự do nhường nào.

Bây giờ anh là tổng thống của Alok, những người thiệt mạng vì chiến tranh này đều là người dân của anh. Vương Hi đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim đau đớn như có hàng trăm cây đao xuyên qua.

“Chiến tranh là như vậy đấy, cho dù là hai nước giao chiến hay là nội chiến, người khổ nhất luôn là người dân. Alok quá nghèo, nghèo thì sẽ bị bắt nạt. Không chỉ bị nước láng giềng coi thường, thậm chí đến đại tướng trong nước cũng khinh thường người dân Alok”, Tuyết Lang nhìn ra suy nghĩ của Vương Hi.

“Giúp tôi dọn dẹp thủ đô đi”, Vương Hi thở dài nói.

“Chuyện nhỏ”, Tuyết Lang mỉm cười nói.

Tuyết Lang đưa mắt ra hiệu, đám thủ hạ gật đầu, rồi lập tức đi cứu giúp những người dân bị thương, một bên bắt mạch của những người bị bất tỉnh để xem còn cứu được hay không. Một bên chia nhau ra cấp tốc đến nhà máy điện và tháp tín hiệu để tu sửa gấp.

Một bên dập lửa trong thành phố, cứu giúp những người dân bị mắc kẹt trong đống đổ nát. Vương Hi cũng giúp mọi người thu dọn tàn cuộc chiến tranh.

“Đại ca, tháp tín hiệu đã được sửa xong”.

“Đại ca, nhà máy điện đã được kết nối lại”.

Đến khi trời tối, từng thủ hạ của Tuyết Lang lần lượt tới báo cáo. Thành phố đã được nối điện trở lại, ánh sáng rất tốt, điện thoại của mọi người cũng đã bắt được tín hiệu.

Tôn Tinh Tinh dẫn theo cảnh sát thực hiện vai trò cứu giúp y tế, Phàm Gian đưa những người dân lánh nạn trở lại.

Trông thấy thảm trạng trong thành phố, không ít người dân bật khóc nức nở, nhưng rất nhanh họ đã nhận thức được phải cùng nhau xây dựng lại nhà cửa.

Bái Thiết chết, lãnh thổ Alok sẽ được thống nhất, chỉ cần lãnh thổ toàn vẹn, không có nội chiến, Vương Hi mới có thể bắt tay vào phát triển kinh tế quốc gia.

Cuối cùng Vương Hi cũng hết khổ, tên thủ lĩnh phiến quân nổi loạn lớn nhất đã chết, đám gian thần trong nước cũng đã bị anh diệt dần. Trong thời gian ngắn anh nhất định sẽ đem lại sự phồn vinh và thịnh vượng cho Alok.

Chiến tranh kết thúc sẽ là thời đại hoàng kim của Alok!

“Mau dập lửa, cứu người, thu dọn sạch sẽ thi thể và đống đổ nát trên đường”, Vân Tiếu ra lệnh cho quân dưới trướng làm việc.

“Anh Hi đâu?”, Vân Tiếu không ngừng tìm hình bóng Vương Hi.

Lúc này, Vương Hi đã liên tiếp 3 ngày 3 đêm không ngủ, trạng thái tinh thần của anh rất yếu. Lúc Vân Tiếu tìm được Vương Hi, anh đang ngồi trên một khối đá và được Tôn Tinh Tinh ôm đỡ.

Trên người anh chảy máu rất nhiều, ban ngày cứu giúp người dân tới nỗi hai tay đã mài ra máu. Vết thương trên người anh đã đau đến tê buốt, ánh mắt thẫn thờ ngồi trên đá.

“Anh Hi, nghe nói anh và Tuyết Lang đã tiêu diệt Bái Thiết. Vậy tốt quá rồi, nội chiến ở Alok coi như đã giải quyết xong, cuối cùng chúng ta cũng bớt đi gánh nặng”, Vân Tiếu vui mừng nói.

Đột nhiên Vương Hi nhớ tới điều gì đó, anh đẩy Vân Tiếu đang than thở trước mặt ra, anh nhìn Tôn Tinh Tinh bên cạnh, rồi lại nhìn Phàm Gian đang giúp người dân xử lý vết thương cách đó không xa mới phát hiện còn thiếu một người.

Đồng Thiến.

Anh mặc kệ vết thương của mình, vội vàng tìm Đồng Thiến trong đám đông.

Tối qua chiến loạn, chết rất nhiều người, thậm chí một vài quan chức cấp cao bên cạnh anh cũng đã bỏ mạng. Cả ngày bận rộn quan tâm người dân nên không chú ý đến đồng đội của mình, giờ mới phát hiện ra thiếu Đồng Thiến. Anh mang theo Phàm Gian, Tôn Tinh Tinh, Doãn Tâm, Đồng Thiến và Vân Tiếu từ Hoa Hạ đến đây, nếu thiếu mất ai, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

“Anh Hi, anh đang tìm gì vậy?”, Vân Tiếu trông thấy Vương Hi có vẻ hơi hoảng loạn, bèn chạy qua hỏi anh.

Vương Hi không nói gì, vẫn tập trung tìm người trong đám đông.

Anh thấy Doãn Tâm đang dẫn theo đoàn quan chức đi ra, Doãn Tâm giật mình khi nhìn thấy sự hoảng loạn cuống cuồng trên mặt của anh.

“Anh Hi, anh đang tìm gì vậy? Mất tiền à?”, Vân Tiếu trông thấy bộ dạng của Vương Hi mà sốt ruột.

“Đồng Thiến, tôi không thấy Đồng Thiến, cậu có thấy cô ấy không?”, Vương Hi tìm những cô gái có vóc dáng tương tự như Đồng Thiến nhưng kết quả lại không phải, trong lòng ngày càng lo lắng hơn.

“Tôi không thấy cô ấy”, Vân Tiếu cũng bắt đầu lo lắng.

“Anh có thấy Đồng Thiến đâu không?”, Vương Hi lại hỏi Doãn Tâm.

“Tôi cũng không thấy”, Doãn Tâm trả lời.

“Đồng Thiến ở đâu!?”, bây giờ trong lòng Vương Hi vô cùng hoảng loạn.

“Tôi ở đây này, lượn lờ trước mặt anh cả ngày trời, anh có thèm để ý đâu, tôi là người trong suốt à?”, một binh sĩ đột nhiên đứng lên, lộ ra khuôn mặt trong sáng xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!