Chương 251: Đánh cược với Chu Mộng Dương
Sức lực của Vương Hi không nhỏ, một tát của anh làm Chu Mộng Dương lảo đảo suýt ngã. Chu Mộng Dương và thủ hạ của hắn ta ngây ra, vài tên thủ hạ sững sờ nhìn anh trong vài giây.
“Mẹ nó, cậu dám đánh tôi!?”, Chu Mộng Dương lập tức phát hoả, lao lên phía trước muốn đánh Vương Hi.
Vương Hi là người đánh nhau có tiếng ở thủ đô, làm sao hắn ta có thể là đối thủ của anh.
Anh lạnh lùng nhìn hắn,giơ chân lên đạp mạnh vào đầu gối của Chu Mộng Dương.
Chu Mộng Dương lập tức hét lên thảm thiết, ‘phốc’ một tiếng ngã nhào trên mặt đất.
Đám thủ hạ của Chu Mộng Dương ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Vương Hi trong chốc lát, mới lao về phía anh. Vương Hi vội vàng kéo Diệp Khinh Tuyết ra phía sau để bảo vệ, anh giơ tay phải ra nắm chặt đầu một người, sau đó đập lên đầu của một người khác.
‘Pâng’ một tiếng, hai người này ngã ngồi trên đất với một tiếng kêu đau đớn.
Vương Hi lại đấm thẳng về phía trước, cú đấm này đấm trúng cổ họng một người khác.
Tiếp đó anh gạt chân móc vào người cuối cùng, đẩy nhẹ người đó ra, người đó ngã xuống bậc thềm của hội trường, lăn thẳng vào bên trong.
“Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, đừng có trêu tôi”, Vương Hi lạnh lùng nói với Chu Mộng Dương.
“Vương Hi, mẹ kiếp, chân của tôi hình như bị cậu đạp gãy rồi”, Chu Mộng Dương nằm trên đất thống khổ gào thét.
“Liên quan gì tới tôi?”, Vương Hi hỏi.
“Cậu đợi đó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu”, Chu Mộng Dương đau đớn kêu lớn.
“Tránh ra”, Vương Hi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, muốn kéo Diệp Khinh Tuyết tiến vào hội trường.
Một người đàn ông mặc vest đeo giày da nhanh chóng dẫn theo vài người bảo vệ bước tới.
Người đàn ông này là giám đốc quản lý của buổi đấu giá ngày hôm nay, buổi đấu giá này không lớn lắm, là buổi đấu giá của những doanh nghiệp phá sản do ngân hàng tổ chức, đồ vật được đem bán đều là của những doanh nghiệp này thế chấp bị ngân hàng tịch thu. Ở đây không có những bức tranh nổi tiếng của Van Gogh hay Picasso, cũng không có dây chuyền kim cương trị giá hàng trăm triệu đô la.
Bởi vì đồ vật của những doanh nghiệp bị phá sản này bán với giá cực rẻ, nên chúng rất được những phú nhị đại như Chu Mộng Dương ưa chuộng. Người giám đốc này không quen biết Vương Hi, nhưng Chu Mộng Dương lại là khách VIP của loại hình đấu giá này.
"Lão Bành, hắn đánh tôi, ông mau ngăn hắn lại, báo cảnh sát bắt hắn đi. Hắn là một tên nghèo kiết xác, không có khả năng mua được những thứ trong đây", Chu Mộng Dương nằm trên đất thống khổ gào to.
"Người bạn này, ở đây là thủ đô, còn là hội bán đấu giá được chính phủ tổ chức, sao cậu có thể đánh người ở đây được?", người giám đốc liếc nhìn Chu Mộng Dương, sau đó tức giận nói với Vương Hi.
"Cậu ta gây sự với tôi", Vương Hi nói.
"Chu thiếu gia là khách VIP của hội đấu giá chúng tôi, gia đình cậu ấy sở hữu tài sản hơn một tỷ, từ nhỏ đã là người ngậm thìa vàng. Nói năng không nể nang là chuyện bình thường. Nếu như cậu đã không có tiền, thì nên khiêm tốn nhún nhường một chút. Cậu không có tiền, cậu ấy mắng cậu không phải là rất hợp lý sao? Sao cậu lại có thể ra tay đánh người được?", giám đốc nói.
“Ông nói chuyện nghe có vẻ rất xuôi tai", Vương Hi bị dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của giám đốc làm tức giận tới bật cười.
"Cậu đừng vào trong nữa, cứ đứng đây đi, bây giờ tôi báo cảnh sát tới bắt cậu, cậu có chuyện gì thì đến đồn công an mà giải thích", giám đốc nói.
"Ông là người của chính phủ hay là của khách sạn?", Vương Hi cười hỏi.
"Tôi là người được khách sạn cử tới để quản lý trật tự", giám đốc nói.
"Rất tốt", Vương Hi khẽ gật đầu.
Người giám đốc liếc nhìn Vương Hi, rồi tiến tới đỡ Chu Mộng Dương đang nằm trên đất.
Người của Chu Mộng Dương cũng bò dậy, một số người ôm đầu kêu chóng mặt, một số lại ôm cổ họng giả vờ không nói được, ý muốn ăn vạ Vương Hi.
Diệp Khinh Tuyết bất lực nhìn đám người đó.
"Như thế này đi, vừa rồi tâm trạng tôi không tốt nên có ra tay đánh người, tôi xin lỗi họ. Ông muốn báo cảnh sát bắt giữ tôi thì tùy ông. Nhưng hôm nay tôi tới đây là để mua đồ, nếu như đuổi tôi đi, tôi tin ông nhất định sẽ phải hối hận. Ông để tôi tham gia xong buổi đấu giá này rồi muốn làm gì thì làm, được không? Tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền thuốc cho những người này", Vương Hi nói.
"Người bạn này, cậu chắc cũng không có nhiều tiền nhỉ? Tôi thấy cậu tới đây không phải là để mua đồ mà là tới ôm đùi người khác đúng không? Buổi đấu giá của chúng tôi rất cao cấp, người ra kẻ vào đều là người giàu có", người giám đốc mỉm cười nói.
"Người này là khách VIP của các ông, nếu như tôi tới ôm đùi, tôi sẽ đánh hắn ta sao?", Vương Hi hỏi.
"Bên trong đang đấu giá đồ vật của nhà họ Vương và nhà họ Dương, là bốn gia tộc lớn của thủ đô, mặc dù họ đã sa sút, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải là người mà cậu có thể so bì được”, người giám đốc nói.
"Tôi mua lại tất cả đồ vật trong buổi đấu giá hôm nay của các người", Vương Hi nói.
Ánh mắt giám đốc liền thay đổi, sau đó ông ta che miệng cười.
Chu Mộng Dương không ngừng xoa đầu gối, cũng bật cười khi nghe được lời nói của Vương Hi.
Vài người bạn mà hắn dẫn tới cũng cười theo.
“Tại sao lại hợm hĩnh như vậy? Các người có biết Vương Hi là ai không? Mặc dù hiện tại anh ấy không có tên trong bảng xếp hạng những người giàu có của Hoa Hạ nữa, nhưng cũng là người giàu có nhất. Chỉ cần anh ấy muốn thì ngay cả khách sạn của các người cũng có thể mua được”, Diệp Khinh Tuyết không kiên nhẫn nói.
“Bà mẹ bỉm sữa này, cô nhìn xem đó là gì?”, người quản lý chỉ tay vào một bức bích họa.
“Trường thành?”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Muốn mua không?”, trên mặt người giám đốc nở một nụ cười khôi hài.
Rất rõ ràng, giám đốc và Chu Mộng Dương căn bản không tin những lời họ nói, người giám đốc này chưa từng trải sự đời, không tin rằng mình lại có thể tình cờ gặp được người giàu nhất Hoa Hạ ở đây.
Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bị những người không hiểu lý lẽ này làm cho rất tức giận.
“Như thế này đi, bây giờ ông tìm ông chủ khách sạn đến đây, nói là Vương Kiêu Nam đang ở đây. Đây là chứng minh thư của tôi, các người cầm nó đi kiểm tra tài sản. Buổi đấu giá bắt đầu rồi, tôi còn phải vào trong tham gia. Nếu như khi kiểm tra phát hiện tôi khoác lác lừa gạt ông, tôi không có năng lực gì, tôi sẽ để cho vị Chu thiếu gia đây tát tôi 100 cái ngay tại đây, không một lời oán thán”, Vương Hi nói.
“Sao có thể như thế được? Khách sạn của chúng tôi không cho phép đánh nhau”, người giám đốc cau mày nói.
“Được, tôi đồng ý”, hai mắt Chu Mộng Dương sáng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!