Thủ đoạn của Phàm Gian vô cùng tàn nhẫn, dưới ánh đèn đường tối mờ, cậu ta dùng mọi thủ đoạn chất vấn gã đàn ông hết lần này đến lần khác, mấy người Lý Văn Trúc, Vân Tiếu, ông chủ hộp đêm, Lâm Kha và Hồ Binh trông thấy mà giật mình.
Phàm Gian liên tục đấm vào các bộ phận như xương sườn, vùng bụng và ngực của gã đàn ông, đánh đến mức gã không ngừng khạc ra máu cầu xin tha.
“Phàm Gian, thôi, có thể hắn ta không phải là người Đồng Thiến thuê”, Doãn Tâm không nhìn nổi nữa, nói nhỏ với Phàm Gian.
“Tao hỏi mày một lần cuối, rốt cuộc mày và Đồng Thiến có quan hệ gì?”, Phàm Gian trói cổ tay của gã đàn ông lên cửa xe.
“Rốt cuộc Đồng Thiến là ai? Tôi thật sự không biết”, gã khóc không ra nước mắt, bị Phàm Gian đánh cho không còn hình người rồi.
“Không nói chứ gì?”, Phàm Gian bước vào buồng lái, dùng sức đóng cửa xe lại, gã đàn ông bị trói trên cửa xe.
“Anh, tôi nói, tôi nói, tôi và Đồng Thiến có quen biết”, gã đàn ông không chịu nổi nữa.
“Có quan hệ gì?”, Phàm Gian hỏi.
“Là loại quan hệ đó”, gã đàn ông trả lời.
Phàm Gian mặt vô cảm xúc, đạp chân ga, lập tức kéo theo gã xông ra ngoài.
Lâm Kha sợ tới nỗi nhắm mắt lại, Hồ Binh cũng sợ muốn tiểu ra quần.
Phàm Gian hoàn toàn không quan tâm xung quanh có bao nhiêu con mắt dõi theo cậu ta, kéo theo gã đàn ông xông ta ngoài hơn trăm mét mới từ từ lái xe trở lại.
Lúc này gã đàn ông đã bị cậu ta hành hạ đến hấp hối rồi.
“Hắn ta thật sự không có quan hệ gì với Đồng Thiến, chúng ta xử oan Đồng Thiến rồi”, Phàm Gian xuống xe giải thích với Vương Hi.
Cậu đã xác định, chuyện tối hôm nay không liên quan tới Đồng Thiến, cô ta không tính kế đối phó với Vương Hi.
Đồng Thiến bên kia không biết gì cả, còn đang mặc đồng phục JK nằm trong xe ngủ.
Vương Hi bước tới gã đàn ông, ngồi xổm trước mặt hắn châm một điếu thuốc: “Nhớ cho kỹ, chuyện ngày hôm nay là bài học chúng tôi dạy cho cậu. Cho dù nhà cậu giàu thế nào thì phải nhớ núi cao còn có núi khác cao hơn, dù cậu có giàu thì thủ đô cũng không phải là nơi cậu giở thói ngang ngược. Trên thế giới này người tốt luôn luôn nhiều hơn kẻ xấu, cậu làm chuyện xấu, cho dù tôi không trừng trị cậu, tất sẽ có người khác trừng trị”.
Ánh mắt gã đàn ông bị trói trên xe bằng khăn vải rã rời, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng.
“Vân Tiếu, đưa giám đốc Đồng về nhà”, Vương Hi hút điếu thuốc thật sâu, bước tới chiếc xe đỗ ở một bên.
May mà hôm nay lúc gã đàn ông đụng vào Đồng Thiến, mọi người đều có mặt ở đó. Nếu không, không biết hắn ta sẽ làm gì cô.
Kinh nghiệm xã hội của Vương Hi rất phong phú, anh biết đây không phải là lần đầu hắn làm chuyện này, uống rượu mơ màng trong hộp đêm, trông thấy cô gái xinh đẹp nào thì đưa đi luôn. Nếu người đẹp nào bị hắn ngủ mà không truy cứu thì hắn ngủ cũng ngủ rồi. Nếu người đẹp là gái còn trong trắng, ngày hôm sau truy cứu hắn hoặc báo cảnh sát thì hắn thường ỷ vào quan hệ trong nhà, bí mật bồi thường chút tiền là xong.
Vương Hi coi thường những kẻ có tiền thích làm gì thì làm, càng hận hắn suýt nữa bắt Đồng Thiến đi mất.
“Anh Hi, có lẽ tôi không đưa giám đốc Đồng về được đâu”, Vân Tiếu nói với vẻ mặt khó xử.
“Vì sao?”, Vương Hi hỏi.
“Đầu tôi bị bọn chúng đánh toác, đang chảy máu đây này, tôi thấy đầu óc hơi choáng váng, muốn đi bệnh viện khám”, Vân Tiếu cứ lấy tay che đầu, cho Vương Hi xem máu trên tay.
“...”, Vương Hi...
“Tôi phải thu xếp ăn cơm với các anh em, không thể đưa giám đốc Đồng về nhà”, Phàm Gian liếc mắt gọi mấy trăm thủ hạ đến.
“Sếp Vương, tôi cũng không được, vợ tôi luôn phản đối làm việc cho cậu, cô ấy có thành kiến với cậu, nghĩ cậu không phải là người tốt. Nếu tôi quá 10h không về nhà, cô ấy sẽ nghi ngờ tôi lăng nhăng bên ngoài rồi sẽ cãi nhau với tôi. Nếu tôi đưa giám đốc Đồng về nhà, chắc chắn sẽ bị ám chút mùi nước hoa, sếp Vương, xin cậu đừng hại tôi”, Doãn Tâm cũng khổ sở nói.
“Tôi có nhiều nhà ở thủ đô, tôi có thể sắp xếp cho cô ấy ở trong biệt thự của tôi”, Lý Văn Trúc nhìn trộm Đồng Thiến mà chảy nước miếng.
“...” Vương Hi.
“Tôi uống hơi say rồi.”, “Tôi khó chịu, muốn về nhà”.
“Tôi e là không khiêng nổi giám đốc Đồng”.
Ba người Lâm Kha, Hồ Binh và Chu Thụy nói.
Tối hôm nay ba người họ bị dọa sợ không hề nhẹ, bây giờ muốn quay về nhà trọ để hồi phục tinh thần.
“Thôi, để tôi đưa cô ấy về nhà”, Vương Hi đành chịu không biết làm sao.
Sau khi giao gã đàn ông bị đánh cho ông chủ hộp đêm xử lý, Vương Hi và mọi người giải tán, đem Đồng Thiến vào trong xe Mercedes của mình.
Anh biết nơi ở của Đồng Thiến, trước đây lúc cảnh sát lục soát nhà Đồng Thiến, anh có qua một lần.
Lái xe đến bãi đỗ dưới đất rồi đỗ xe xong, anh vỗ nhẹ vào mặt của Đồng Thiến, thấy Đồng Thiến vẫn say bất tỉnh nhân sự như cũ.
Cô gái này lúc đến hộp đêm chơi không đeo kính, lúc này cô mặc bộ đồng phục JK trông cực kỳ trong sáng, thuần khiết.
Thứ mê người nhất vẫn là chân của cô, thon dài trắng như tuyết, Vương Hi nhìn mà rất có cảm giác.
Nhưng Vương Hi chẳng có ý gì khác với cô, chỉ là tán thưởng mà thôi.
Anh vác Đồng Thiến lên vai, đem về nơi ở của cô.
Lấy chìa khóa trên người Đồng Thiến mở cửa, anh thấy căn hộ của Đồng Thiến giản dị mà gọn gàng, sạch sẽ. Cô thuê căn hộ cao cấp, 3 phòng ngủ 1 phòng khách, trong phòng khách rộng rãi sáng ngời không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào.
Phòng của Đồng Thiến theo set màu hồng, phong cách nữ sinh, không tương xứng với tính tình ngang ngược của Đồng Thiến cho lắm.
Trên chiếc bàn màu hồng của cô có để một khung ảnh, trong ảnh là hình chụp chung của cô và một người già.
Lúc trước anh đến cùng với Lý Bạch không tập trung lắm, không quá để ý tới căn phòng của Đồng Thiến. Lúc đó anh tưởng Đồng Thiến phạm tội giết người, chỉ đơn thuần đến tìm chứng cứ với Lý Bạch, muốn xem xem Đồng Thiến còn giấu đồ gì khác không.
Bức ảnh này chắc là Đồng Thiến chụp từ hồi cấp ba, lúc đó cô mặc một bộ quần áo giản dị, phông cảnh trong ảnh không đẹp lắm, là một ngôi nhà rất đơn sơ.
Vương Hi là một người tâm tư kín đáo, anh nhớ lại cảnh Đồng Thiến nhảy một mình ở hộp đêm, rồi lại nhìn bức ảnh trên bàn, đoán sơ sơ hoàn cảnh của Đồng Thiến.
Chắc Đồng Thiến không có bạn bè nào, cô ta là gián điệp Long Minh phái đến, các công nhân viên cấp cao của công ty vốn đầu tư Hoa Hạ đều xa lánh cô. Chắc cô không có cha mẹ, chỉ có một người bà sống nương tựa vào nhau. Bây giờ cô giàu rồi mà không đón bà về bên mình, bà của cô hẳn là đã không còn trên đời này nữa.
Đây là một cô gái bơ vơ không nơi nương tựa.
Sau khi đi sâu vào hiểu Đồng Thiến, Vương Hi cảm thấy Đồng Thiến có chút đáng thương. Anh khẽ thở dài, vào nhà vệ sinh giặt khăn mặt để lau mặt và tay giúp Đồng Thiến, cũng giúp cô cởi tất qua đầu gối, lau chân cho cô.