“Các anh thật lợi hại, có thể tóm được bọn họ một cách dễ dàng, họ đều không phát hiện ra các anh ở đâu”, Vân Tiếu nhìn camera giám sát, không khỏi nhìn Tuyết Lang bằng ánh mắt tôn sùng.
“Tuyết Lang là đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê, Sở Kiếm Tâm chẳng qua chỉ là một tên lính quèn, sao có thể so với Tuyết Lang chứ”, Phàm Gian nói.
“Quá lợi hại, tôi bắt đầu hơi tôn sùng các anh rồi đấy”, Vân Tiếu nói.
“Đi thôi, chúng ta đi xem con chuột nhắt kia”, Tuyết Lang mỉm cười đứng dậy.
“Vương Hi, anh chỉ là một quyền thủ mà quen được binh vương cao cấp, có phải nếu tôi đánh quyền đến trình độ của anh thì cũng sẽ quen được nhân vật nổi tiếng như thế này không?”, Vân Tiếu nhìn về phía Vương Hi.
Vương Hi chẳng đoái hoài đến cậu ta, đi ra khỏi phòng giám sát cùng Tuyết Lang.
“Cmn, lạnh lùng cái lông!”, Vân Tiếu tỏ thái độ khó chịu với Vương Hi.
Theo như cậu ta thấy, trình độ của cậu và Vương Hi tương đương nhau, đều là quyền thủ có thực lực rất mạnh, chỉ qua Vương Hi tốt số hơn cậu, giỏi biểu diễn cho khán giả trên võ đài. Nếu cậu không có khuyết điểm mất bình tĩnh trước đám đông thì sau một thời gian nhất định sẽ vượt qua Vương Hi. Bây giờ tuy cậu đang làm công cho Vương Hi, nhưng cũng không muốn ở trước mặt anh thể hiện mình thấp kém.
Dưới lầu, đám thủ hạ của Tuyết Lang đã bắt toàn bộ năm người của Sở Kiếm Tâm, đè bọn họ xuống đất và dùng súng chĩa vào quỳ.
Trông thấy Vương Hi bình yên vô sự đi xuống cùng Tuyết Lang, Sở Kiếm Tâm vô cùng kinh ngạc.
Rõ ràng hắn nghe thấy bên biệt thự có người nổ súng, sao Vương Hi có thể không bị làm sao chứ?
“Thằng kia, ai cử chúng mày tới đây?”, Tuyết Lang thanh tao ngồi trên ghế sofa, châm một điếu xì gà.
“Mẹ! Muốn giết thì giết, nếu tao nhíu mày một cái thì không phải hảo hán!”, Sở Kiếm Tâm nhổ một bãi nước miếng ra đất.
Bốp một tiếng, một gã đàn ông cường tráng cao hơn 2 mét lấy báng súng nện vào đầu Sở Kiếm Tâm. Sở Kiếm Tâm ngay lập tức ngã nhào xuống đất.
Có người nhanh tay túm lấy tóc Sở Kiếm Tâm, để mắt hắn đối diện với Tuyết Lang.
“Mày cũng cứng đấy”, Tuyết Lang cười.
“Rác rưởi”, Sở Kiếm Tâm rống to.
Lính đánh thuê đang túm tóc của Sở Kiếm Tâm nhanh chóng rút cây súng lục từ trên người ra, lấy báng súng đập mạnh vào đầu Sở Kiếm Tâm.
Sở Kiếm Tâm lại nằm úp sấp trên đất.
Tiếp theo lại bị túm lấy tóc kéo lên.
“Tao hỏi mày lần nữa, ai cử chúng mày đến đây?”, Tuyết Lang mỉm cười hỏi.
“...” Sở Kiếm Tâm nhìn ánh mắt của Tuyết Lang thì có chút sợ hãi.
Phàm Gian ngồi một bên trên ghế sofa, mặt vô cảm xúc nhìn Sở Kiếm Tâm.
Vân Tiếu nhìn xung quanh, nghĩ một lát cũng ngồi trên ghế sofa luôn.
“Là Long Minh cử anh đến đúng không? Tôi không hiểu nổi, sao anh có thể ngu ngốc như vậy mà giúp Long Minh làm việc, chẳng lẽ anh không biết bây giờ thành phố Minh Hải là thiên hạ của tôi rồi sao?”, Vương Hi hơi nhíu mày, nhìn Sở Kiếm Tâm hỏi.
“Thằng chó! Nếu không phải mày có tiền thì mày chẳng là cái thá gì, có gan thì bảo đám thuộc hạ của mày thả tao ra, chúng ta đấu riêng”, Sở Kiếm Tâm cắn răng.
“Xin lỗi, một lần đánh nhau của tôi rất đắt, không phải ai cũng có thể đánh nhau với tôi”, Vương Hi khẽ lắc đầu.
“Mẹ kiếp!”, vẻ mặt Sở Kiếm Tâm không cam lòng, gào lên chửi bậy một câu.
“Mấy người thuộc đoàn lính đánh thuê nào?”, Tuyết Lang nhìn về phía một anh bạn bên cạnh Sở Kiếm Tâm.
Đó là một gã đàn ông trung niên để râu, hắn ta cúi thấp đầu không nói gì.
“Mấy người đều là người châu Á, người Hoa Hạ à?”, Tuyết Lang nhìn mặt bọn họ hỏi.
“Phải!”, gã đàn ông đáp.
“Rất tốt, tôi cũng là người Hoa Hạ, nhưng tôi có một nửa huyết thống châu Âu, tôi đến từ gia tộc Solok, tên là Tuyết Lang”, Tuyết Lang đứng lên, bước tới bên cạnh gã đàn ông ngồi xổm xuống.
“Cậu là Tuyết Lang_đoàn trưởng của binh đoàn Tuyết Lang nằm trong tứ đại binh đoàn lính đánh thuê trên thế giới!”, trong mắt người đàn ông lộ ra sự kinh hoàng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tuyết Lang.
Nghe Tuyết Lang nói, sắc mặt của Sở Kiếm Tâm và những người khác cũng thay đổi.
Đây là một trong những người đàn ông quyền lực nhất trong thế giới ngầm quốc tế, vậy mà bọn họ dám đắc tội Tuyết Lang!
“Chắc ông vẫn còn đang hoạt động nhỉ, ông lén lút đến Hoa Hạ giết người, đại ca của ông biết không?”, Tuyết Lang trông thấy trên cổ người đàn ông đeo một chiếc dây chuyền.
Dùng sức kéo một cái, anh ta nhìn thấy trên mặt dây chuyền có ký hiệu đầu lâu và tên của người đàn ông.
“Đại ca, ông ta là người của quân đoàn Đầu Lâu”, một tên lính đánh thuê vóc người thấp bé cười cợt.
Nghe xong, các thủ hạ của Tuyết Lang cũng cười ồ lên.
Đối với binh đoàn lính đánh thuê Tuyết Lang mà nói, binh đoàn lính đánh thuê Đầu Lâu là một thứ gì đó thấp kém hơn rất nhiều.
Đừng nói dưới sự bảo vệ của Tuyết Lang, đám người Sở Kiếm Tâm không thể làm hại đến Vương Hi, cho dù đại ca của binh đoàn lính đánh thuê Đầu Lâu đích thân đến đây thì cũng gẫy trong tay Tuyết Lang thôi.
“Mấy người đang cười cái gì vậy? Thú vị thật đấy”, Vân Tiếu nghe không hiểu tiếng Anh của bọn họ, cũng ngu ngơ cười theo, nhìn sang bên Vương Hi.
Trên mặt Vương Hi vẫn chẳng thể hiện cảm xúc gì.
Anh nghe hiểu lời đám người Tuyết Lang nói, cũng có thể nói lưu loát và giao tiếp với họ bằng sáu ngôn ngữ của các quốc gia khác nhau.
“Binh đoàn Đầu Lâu nhỏ bé mà cũng dám động vào người của tôi, mấy người không biết Vương Hi và tôi là anh em cùng sinh ra tử, cậu ta từng cứu mạng tôi sao?”, Tuyết Lang mỉm cười hỏi bằng tiếng Anh.
“Đại ca Tuyết Lang, chúng tôi không biết quan hệ giữa cậu và Vương Hi, xin cậu lấy lòng quân tử không so đo tiểu nhân mà tha cho chúng tôi đi. Nếu chúng tôi biết Vương Hi là bạn của cậu, có cho chúng tôi một trăm cái gan cũng không dám động vào Vương Hi”, gã đàn ông sắc mặt khó coi, nói.
“Mấy người đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết”, Vân Tiếu cảm giác cuộc đối thoại của họ rất đặc sắc, cậu nghe không hiểu nên sốt ruột: “Vương Hi, Phàm Gian, các anh cũng không hiểu sao? Đù má, trả lời tôi đi mà, điếc hết rồi à?”
Phàm Gian lấy một quả táo từ trong người ra, nhẹ nhàng gặm nhấm.
Cậu là võ sư mục tiêu hàng đầu trong nước, không chỉ thể hiện cái uy với vận động viên trong nước mà còn với nước ngoài, cậu cũng thông thạo hơn sáu ngôn ngữ, nghe hiểu cuộc đối thoại của đám người Tuyết Lang.
“Đúng là một đám người điếc!”, Vân Tiếu tức giận nói.
“Ai cử các người đến đây?”, Tuyết Lang mỉm cười hỏi.
“Là Long Minh, hoàng thái tử của thành phố Minh Châu, Long đại thiếu gia sai chúng tôi đến đây. Chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, không muốn đụng chạm tới cậu. Đại ca Tuyết Lang, cầu xin cậu hãy tha thứ cho chúng tôi. Tên tuổi của cậu chúng tôi đều biết, Sở Kiếm Tâm còn luôn coi cậu là thần tượng”, gã đàn ông đỏ mặt nói.