Sau khi nghe Trần Tử Phong nói vậy thì sắc mặt của Trần Lan, Diệp Sơn, Thẩm Giai Dao và Diệp Dục Hàn nhanh chóng thay đổi, ngay cả Diệp Khinh Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Vương Hi.
Mấy người vội vàng đi ra ngoài cửa thì thấy Trần Tử Hiên quả nhiên đang quỳ ở con đường nhỏ ở vườn hoa ngoài cửa, hứng chịu ánh mặt trời gay gắt chói chang của buổi trưa. Lúc này đôi mắt của hắn đầy sự phẫn nộ, hai bên má rõ ràng đã bị người ta đánh, sưng lên trông chẳng ra làm sao cả. Trong lòng hắn tràn đầy sự oán hận, nhưng đây là do lão gia tự mình kêu Trần Tử Phong trừng phạt hắn. Cả nhà hắn có thể có mặt ở hiệp hội thương gia hôm nay, được hưởng sự giàu sang phú quý như ngày hôm nay, tất cả đều là do lão gia mang lại.
Lão gia bảo hắn quẹo bên đông, hắn không dám quẹo tây, nếu không có ông thì hắn mãi mãi không bao giờ được mặc lên mình bộ vest này.
“Vương Hi đã thất thế như thế rồi mà vẫn có năng lượng to lớn như vậy, đến nỗi khiến cho nhà họ Trần phải đến tận nhà để tạ lỗi.” Diệp Sơn cảm thấy trong lòng hơi chấn động, nghĩ một lát rồi hỏi, “hội thảo vẫn chưa kết thúc sao? Lúc này chắc lão gia nhà các cậu đang dùng bữa với các nhân vật tầm cỡ trong thành phố rồi phải không?”
“Lão gia nhà tôi nói rồi, chịu đòn phải đứng cho vững, xin lỗi thì phải nhân lúc càng sớm càng tốt, Tử Hiên không hiểu luật lệ đã lỡ xúc phạm đến ngài chủ tịch trẻ của tập đoàn Thịnh Thế. Nếu như không nhận được sự tha thứ của chủ tịch trẻ thì họ Trần chúng tôi ăn cơm cũng không được thoải mái. Vậy nên lão gia đã lệnh cho tôi nhanh chóng đến đây để xem có chỗ nào làm chưa được thỏa đáng xin chủ tịch trẻ chỉ thêm cho.” Trần Tử Phong nhìn Vương Hi.
Lúc này Vương Hi đang nhìn Trần Tử Hiên với vẻ mặt thờ ơ.
Thực ra anh là người rất rộng lượng, ba năm nay bị mù lòa, những người cười nhạo anh rất nhiều. Cho dù là lúc anh còn đang nổi cũng có người không biết thân phận của anh, vô tình gây gổ với anh.
Nhất là ở thành phố phía Bắc, có lúc đi trên đường mà nhìn người ta lâu một chút thì sẽ bị người ta nhìn lại không chớp mắt, nếu như không thấy mình rời ánh mắt đi chỗ khác thì người ta quyết không từ bỏ.
Lẽ nào anh lại muốn chà đạp điên cuồng lên những người nổi tiếng cũng như không nổi tiếng hay sao?
Như thế anh cũng hơi bị bá đạo rồi đấy.
Trừng phạt Trần Tử Hiên, vẫn là Trần Tử Hiên làm việc thiếu suy nghĩ, lại để người đàn ông quấy rối vợ anh ngồi ở vị trí của anh. Anh có thể không so đo với Trần Tử Hiên, cũng có thể không so đo với Tần Thư Hào, nhưng lúc ngồi trên bàn chủ tịch, anh không thể nào tiếp tục nhìn Tần Thư Hào quấy nhiễu vợ mình nữa.
Cũng may nhà họ Trần hiểu chuyện, cũng biết xin lỗi thì phải tranh thủ lúc còn sớm, nếu không sau này anh mà còn thấy Trần Tử Hiên hống hách nữa thì rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó liên lụy đến cả nhà họ Trần.
Trần Tử Phong cũng là người có dã tâm, anh ta làm gì mà không tìm hiểu kỹ về Vương Hi, không hiểu tính cách của thiếu gia nhà giàu. Hơn nữa Vương Hi không phải là người dễ dây vào, tất cả những người nhà họ Vương ở thủ đô đều không phải hạng vừa.
“Chủ tịch trẻ, tôi vừa mới tát cậu ta hai mươi cái bạt tai rất mạnh nhưng vẫn cảm thấy như thế không đủ để dập tắt cơn giận của cậu. Cậu xem có muốn làm điều gì khác không?” Trần Tử Phong hỏi.
“Cậu ta là người của họ Trần các anh, tuy rằng không được hiểu quy tắc cho lắm, nhưng tôi là người ngoài, làm gì có tư cách dạy bảo gì, các anh cứ tự xử lý đi.” Vương Hi cười nói.
“Vậy được, cứ để nó quỳ ở đây, quỳ tới lúc mặt trời lặn mới được về.” Trần Tử Phong nói.
“Quỳ gì nữa? Đại đại nhiêu đó là đủ rồi.” Trần Lan cau mày nhìn Vương Hi rồi đi về phía Trần Tử Hiên và đỡ hắn đứng lên. “Làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này gặp nhau còn dễ ăn dễ nói. Tử Hiên à, cậu con rể này của tôi không hiểu chuyện, trước đây làm công tử bột quen rồi, bây giờ cho dù đôi mắt không được tốt nhưng vẫn giữ một chút kiêu ngạo trước đây, tính cách này không có tốt.”
“Hai nhà họ Trần, họ Diệp chúng ta tuy rằng đối lập nhau, nhưng đó cũng chỉ là do ý kiến của hai lão gia không hợp nhau, chứ thực ra bên trong thì quan hệ của chúng ta cũng không đến nỗi nào. Những đứa trẻ này làm việc còn thiếu suy nghĩ, sao có thể đối xử với cháu như vậy được chứ? Cháu người lớn đừng chấp nhặt với chúng nó, mau đứng dậy đi, trời nóng bức, nhỡ say nắng thì nhà họ Diệp chúng tôi lại phải đưa đi khám bác sĩ.”
Khi Trần Lan đỡ Trần Tử Hiên dậy, Trần Tử Hiên liếc nhìn Vương Hi với ánh mắt cay độc. Hắn không biết đôi mắt của Vương Hi đã khỏi, hắn không đời nào lại chịu phục tên mù lòa này.
“Để nó quỳ đến lúc mặt trời xuống núi là ý của lão gia nhà tôi. Chỉ cần chủ tịch trẻ không mở lời thì ai cũng không được phép kêu nó đứng dậy. Hơn nữa không chỉ phải quỳ ở đây mà sau khi về nhà còn phải tiếp tục quỳ ở võ đường của nhà họ Trần.” Trần Tử Phong lớn tiếng nói.
“Cái gì? Lời tôi nói cũng không có xi nhê gì sao?” Trần Lan kinh ngạc.
“Cứ quỳ đó đi, nhân phẩm không tốt thì càng phải quỳ nhiều vào, quỳ cho tới lúc nhân phẩm tốt thì thôi.” Vương Hi thấy Trần Tử Hiên vẫn có ý không phục, chắp tay sau lưng cười cười rồi chậm rãi đi lên trên tầng.
“Đúng là không biết trời cao đấy dày là gì!” Trần Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng Vương Hi.
“Trần Tử Hiên, lời của Vương Hi mày cũng nghe thấy rồi đó, hôm nay mày sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào hiểu chuyện thì hãy về nhà. Nếu như tao biết mày bỏ đi sớm, hoặc còn dám nói xằng nói bậy làm liên lụy đến nhà họ Trần thì tất cả những gì mà nhà họ Trần đã cho mày, hãy thu vén hết đồ của mình rồi rời khỏi nhà họ Trần và đừng bao giờ quay về nữa.” Trần Tử Phong cao giọng nói.
“Anh Phong, em không dám.” Trần Tử Hiên nghiến chặt răng, quỳ thẳng đứng người lên.
“Hội thảo hôm nay nhà họ Trần chúng ta làm rất tốt, có không ít các tập đoàn lúc này vẫn còn ở khách sạn để nghiên cứu xem phải hợp tác với nhà chúng ta như thế nào. Mày hối lỗi cho tốt đi, tao quay về giúp lão gia đây.” Trần Tử Phong nói.
“Anh Phong đừng có quên em.” Trần Tử Hiên nói.
Việc học đại học của Trần Tử Hiên là do nhà họ Trần chu cấp, công việc của hắn cũng là do họ Trần sắp đặt. Qua làn sóng ngày hôm nay, nhà họ Trần đã thu hoạch được không ít, mấy tháng gần đây công việc kinh doanh đều vô cùng bận rộn. Nếu không phải nhờ có nhà họ Trần, lúc này Trần Tử Hiên còn không biết đang ở phương trời nào. Hắn luồn cúi nhờ cậy cũng đã quen rồi, lợi ích mà nhà họ Trần mang đến cho hắn quá lớn, đến nỗi hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận hình phạt của nhà họ Trần.
“Mấy đứa trẻ này, một chút chuyện nhỏ thôi mà cũng làm ầm ĩ lên, cháu đừng nghe anh Phong nhà cháu, vào đây ngồi một lúc đi.” Trần Lan nghĩ một chút rồi nói.
“Dì Lan, cháu không vào đâu, là cháu làm sai, cháu tình nguyện chấp nhận sự trừng phạt.” Trần Tử Hiên hết sức kiên cường nói.
“Nhà họ Diệp và nhà họ Trần đấu với nhau đã mấy chục năm nay, lời lẽ của cả hai nhà trước giờ đều cay độc, nhiều việc làm đôi khi cũng vượt quá chừng mực. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà họ Trần cúi đầu trang trọng như vậy.” Trần Lan xoay mình đi vào trong nhà rồi không kìm được, khuôn mặt nở ra một nụ cười.
“Thể diện của Vương Hi vẫn còn lớn lắm.” Diệp Sơn nói.
“Chắc cũng không hoàn toàn là vì Vương Hi, mà họ sợ tôi la lối khóc lóc, phải rồi, hôm nay ông có chú ý thái độ của Hàn Thiếu Kiệt với Khinh Tuyết không?” Trần Lan suy nghĩ hai giây, đột nhiên lộ ra biểu cảm như vừa giác ngộ ra điều gì.
“Không lẽ Hàn Thiếu Kiệt có tình ý với Khinh Tuyết nên nhà họ Trần mới lên kế hoạch trước, sợ rằng sau này chúng ta với nhà họ Hàn liên kết với nhau nên muốn tạo sự thiện cảm trước với chúng ta nhỉ?” Diệp Sơn hỏi.
“Chắc chắn là Hàn Thiếu Kiệt rồi, Vương Hi cuối cùng cũng chỉ là một phế nhân, làm gì có thể diện gì to tát chứ? Tuy rằng Hàn Thiếu Kiệt là một thiếu gia điên rồ, tôi không thích lắm. Nhưng nếu như chúng ta thực sự có thể liên kết với nhà họ Hàn, lợi ích chắc chắn không nhỏ đâu. Chỉ là Khinh Tuyết đã kết hôn với Vương Hi rồi, không thể nào mà làm chuyện đó được. Nhỡ như Hàn Thiếu Kiệt xem thường Khinh Tuyết, chỉ là bỡn cợt nó thì phải làm sao?” Trần Lan nói.
“Đến lúc đó càng nhiều người nhà họ Diệp ta phải mất mặt, chúng ta cũng không có cách nào tiếp tục ở lại cái thành phố Minh Hải này nữa.” Diệp Sơn nói.
“Có cơ hội thử thăm dò Thiếu Kiệt xem có phải cậu ta thực sự có thành ý hay không.” Ánh mặt Trần Lan lóe lên một tia sắc sảo.
“…”Diệp Dục Hàn và Thẩm Giai Dao cứ ngẩn ra nhìn hai người họ và không nói gì cả.
Buổi tối, Vương Hi đang nằm ngây ra ở trong phòng thì Diệp Khinh Tuyết đẩy cửa bước vào.
“Chân cô sao rồi?” Vương Hi nhanh chóng ngồi dậy.
“Không sao.” Sắc mặt Diệp Khinh Tuyết hơi tái nhợt.
“Mau ngồi xuống đây tôi xem nào.” Vương Hi mau chóng đỡ Diệp Khinh Tuyết vào trong phòng rồi ngồi xuống. Lúc dìu cánh tay nõn nà của Diệp Khinh Tuyết, trong lòng anh chợt lóe lên một ý nghĩ dung tục.
Có điều ý nghĩ này nhanh chóng bị anh đè nén xuống. Sau khi Trần Lan và Diệp Sơn làm ầm lên lúc trưa, sự rạo rực của anh đối với Diệp Khinh Tốt đã bớt đi rất nhiều.
“Sưng lên như cái bánh bao rồi mà còn nói không sao!” Vương Hi nhìn Diệp Khinh Tuyết quở trách.
“Trước đây tôi không quen đi giày cao gót, cũng bị trẹo chân mấy lần, buổi tối chườm đá một chút là hết.” Diệp Khinh Tuyết nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!