Thẩm mỹ của Diệp Khinh Tuyết nổi danh trong giới của thành phố Minh Hải, tối nay Trần Lan phải tham gia một buổi tiệc rượu quan trọng, nhất định phải dẫn theo Diệp Khinh Tuyết, tạm thời không dám làm mếch lòng cô.
Đây là lần đầu Vương Hi cùng gia đình Diệp Khinh Tuyết dạo phố, trong lòng anh có một loại cảm giác thoải mái.
Lúc đi tới quảng trường mua sắm, anh nhìn những vạch kẻ đường trên mặt đất có chút bùi ngùi.
Không lâu trước đó, anh còn phải dựa vào những vạch kẻ đường này để đi đường, hôm nay cuối cùng cũng đã qua rồi. Giấu Diệp Khinh Tuyết về việc đôi mắt của mình tròn một tháng, không ít người đều đã biết, Diệp Khinh Tuyết lại là người cuối cùng được biết. Vốn tưởng rằng phải nhận một trận mưa to gió lớn, kết quả lại qua loa trôi qua như vậy.
Cảm giác có người theo dõi bọn họ, anh gửi tin nhắn cho Tôn Tinh Tinh: “Không cần đi theo chúng tôi nữa.”
“Được.” Tôn Tinh Tinh trả lời tin nhắn rồi rời đi.
Theo thời gian tài thế của anh càng ngày càng lớn, anh sẽ càng có xung đột lợi ích và đắc tội với nhiều người hơn, những người này sẽ sử dụng một vài thủ đoạn để đối phó với anh, tình hình của anh sẽ trở nên nguy hiểm.
Nhưng không phải là hiện tại, hiện tại anh vẫn còn chưa trở thành nỗi uy hiếp với bọn họ.
Anh vẫn theo gia đình Diệp Khinh Tuyết đi mua sắm, đôi khi anh nhìn vào bóng lưng mảnh khảnh của Diệp Khinh Tuyết, có lúc lại đi sóng bước bên cô, có lúc không để ý đụng tới cơ thể cô, anh bắt đầu hoài niệm cảm giác được Diệp Khinh Tuyết dìu đỡ của trước kia.
Trong lòng anh thích Diệp Khinh Tuyết, Diệp Khinh Tuyết từ trước tới giờ lại chưa từng biểu đạt với anh điều gì, nhưng lại làm rất nhiều điều nhỏ nhặt khiến anh cảm động.
Nghĩ ngợi một chút, anh một lần nữa bước tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng đụng vào tay của Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết còn có chút mẫn cảm với anh, tay cô không khỏi run lên.
Anh nắm lấy tay cô.
Cơ thể Diệp Khinh Tuyết lộ ra vô cùng cứng nhắc, lén lút liếc nhìn Trần Lan và Diệp Sơn bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyết trắng dần dần trở nên ửng hồng.
Trên mặt Vương Hi tràn ngập nét cười hạnh phúc.
Anh cảm thấy tay của Diệp Khinh Tuyết rất lạnh, ngón tay của cô thon dài, bàn tay không lớn lắm, rất nhỏ, được bàn tay to của anh ôm lấy.
Anh nhịn không được nắm chặt tay của Diệp Khinh Tuyết, ngón tay dần dần đan vào những ngón tay mảnh mai của của cô, cảm nhận được xúc cảm từ tay ngọc của cô.
Một cảm giác khó tả dần trào dâng trong lòng anh.
“Khinh Tuyết, theo mẹ đi xem bộ trang phục này.” Trần Lan đột nhiên lôi kéo Diệp Khinh Tuyết tới một cửa hàng quần áo.
Vương Hi buông lỏng tay Diệp Khinh Tuyết, Trần Lan quay đầu căm tức trợn mắt nhìn anh.
Vương Hi có chút ngại ngùng.
“Cùng nhau hút điếu thuốc đi?” Diệp Sơn nghĩ nghĩ rồi quay sang hỏi Vương Hi.
“Vâng.” Vương Hi đáp.
Hai người đi ra ngoài quảng trường, châm một điếu thuốc, Diệp Sơn dùng ánh mắt phức tạp nhìn hướng Vương Hi, dường như trong lòng đang do dự điều gì đó, sau cùng vẫn không kìm được mà hỏi: “Cậu và Khinh Tuyết đã làm chuyện đó chưa?”
Vương Hi lập tức ho dữ dội.
“Không có gì phải ngại, hai đứa là vợ chồng, tôi đem con gái gả cho cậu, mặc dù không nỡ, nhưng có những việc trong lòng sớm cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Diệp Sơn nói.
“Còn chưa từng hôn nữa.” Vương Hi đáp.
“Hai người còn chưa hôn môi?” Diệp Sơn trừng to mắt.
“Vâng.” Vương Hi cau mày.
“Đứa con của anh cả của cậu bên kia với Lâm Khả Hân cũng đã hai tuổi rồi, hai người lại ngay cả môi cũng chưa từng hôn!” Diệp Sơn nhìn anh giống như nhìn quái vật
“Đúng vậy.” Vương Hi nói.
“Điều này không được, phải có một đứa trẻ mới được. Nhà họ Diệp chúng ta mặc dù không phải là gia tộc lớn gì, nhưng hương hỏa bên này nhất định phải hưng thịnh.” Diệp Sơn bắt đầu suy xét điều gì đó.
“Bố vợ, đôi mắt của con trước kia mất đi thị lực, không dám làm chậm trễ việc của Khinh Tuyết, cũng không dám dám làm liên lụy tới nhà họ Diệp, bởi vậy chưa từng dám nghĩ tới loại chuyện đó. Bây giờ mới lành được hơn một tháng, trước đây con cũng chưa từng yêu đương, không biết phải làm thế nào.” Vương Hi nói.
“Nếu như hai đứa có thể sinh cho nhà họ Diệp một đứa con trai thì tốt rồi.” Diệp Sơn cảm thán.
Đối với gia chủ của nhà họ Diệp, Diệp Sơn cũng có hứng thú thử tranh giành một phen. Chỉ là ông biết năng lực của bản thân không tốt, trước kia ở nhà họ Diệp vẫn luôn tầm thường chẳng có tài cán gì.
Ông biết Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đã vì nhà họ Diệp mà lập được công lao rất lớn, hành vi bất công của lão phu nhân và nhà bác gái cả khiến trong lòng ông có chút tức giận.
Theo như ông thấy, muốn tranh đoạt chức vị gia chủ của nhà họ Diệp, chính là nhanh chóng khiến Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết sinh hạ cháu trai đời thứ tư.
Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Kỳ đã kết hôn được vài năm rồi, vẫn chưa có con.
Ông không biết là Diệp Thiên Tứ không được hay là Tạ Tư Kỳ không được.
Nếu Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết có con mà còn là con trai, địa vị của nhà bọn họ sẽ rẽ sang một hướng khác.
Còn về việc cạnh tranh vị trí gia chủ, Vương Hi vẫn luôn nắm chắc mười phần.
Anh không nói với Diệp Sơn về cạm bẫy mà mình dành cho nhà họ Diệp.
Buổi trưa nhà họ Diệp cùng nhau dùng thức ăn nhanh, khách hàng của thành phố ẩm thực tại quảng trường mua sắm không ít, thấy khách của thành phố ẩm thực người tới người lui đông nườm nượp, Trần Lan nhớ tới việc kinh doanh của Thẩm Giai Dao liền có chút đỏ mắt: “Nếu thành phố ẩm thực của Giai Dao khai trương, chắc hẳn mỗi ngày đều có không ít người tới.”
“Nghe nói Phùng Uyển một ngày liền có thể kiếm được hai trăm triệu.” Diệp Khinh Tuyết lên tiếng.
“Trông thấy mà thèm, ai nói con rể tôi không có bản lĩnh, con gái tôi không so được với Thẩm Giai Dao.” Trần Lan khẽ thở dài.
“Đừng hâm mộ nữa, ông chủ lớn của Thẩm Giai Dao có thể là một ông già.” Diệp Sơn nói.
"Có tiền thì có là ông già cũng được!" Trần Lan hung hăng trừng Diệp Sơn một cái.
Vào buổi chiều, Diệp Khinh Tuyết chọn một bộ vest và hai bộ quần áo thể thao cho Vương Hi, đều là những kiểu dáng vô cùng thời thượng. Bộ vest cô lựa chọn cho Vương Hi không hề rẻ, hơn tám mươi ngàn, Vương Hi biết cô không có nhiều tiền, số tiền nhỏ còn có thể bỏ ra mua được nhưng sẽ là khó khăn nếu phải thanh toán một khoản lớn. Anh có chút thương tiếc dành cho Diệp Khinh Tuyết, bèn nói với cô: "Quần áo đắt quá, kiểu dáng cũng không phải là mẫu anh thích, chúng ta xem những cái khác thôi."
"Anh trước kia ở thủ đô phú quý đã quen, hai năm này sống ở nhà họ Diệp phải chịu tủi thân rồi, em vẫn luôn muốn mua cho anh vài bộ quần áo, chỉ là trước kia không dám tiếp cận anh." Diệp Khinh Tuyết mỉm cười.
“Xin lỗi, tính khí của anh trước đó không được tốt.” Vương Hi đáp.
“Đôi mắt không nhìn thấy, trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, bây giờ mắt tốt hơn, cũng tính là ở hiền gặp lành.” Diệp Khinh Tuyết mỉm cười.
“Quần áo trước kia của anh cũng là em mua?” Vương Hi nghĩ đến mấy bộ quần áo rẻ tiền mà anh từng mặc.
Anh tưởng rằng đó là tâm ý của Diệp Khinh Tuyết, vẫn luôn rất quý trọng chúng.
“Đó là tôi mua cho cậu.” Trần Lan lạnh lùng lên tiếng.
“…” Vương Hi…
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày này Vương Hi và gia đình Diệp Khinh Tuyết ở cạnh nhau rất vui vẻ, ngoại trừ việc Trần Lan thỉnh thoảng lại nói những lời khiến lồng ngực người khác nghẹn lại.
Tới buổi tối, họ đến khách sạn trước mười phút.
Tiệc rượu từ thiện tối hôm nay, cũng là lễ khai mạc quỹ từ thiện Vương Hi thành lập cho Phàm Gian.