Hàn Lâm Nhi đúng là một yêu nữ, lúc anh nằm bên cạnh cô ta, suýt chút nữa không chịu được mà khuất phục rồi.
Người phụ nữ này trực tiếp ôm anh, hôn lên môi anh.
Sau đó lăn vài vòng trên giường, ngồi lên đùi anh.
“Tôi thật sự có chút thích anh rồi.” Hàn Lâm Nhi biểu hiện có chút kích động, cởi cúc áo của Vương Hi.
“Tôi bị Phàm Gian đánh cho mặt mày hốc hác, bây giờ rất xấu, cô vẫn còn thích tôi sao? Nói về ngoại hình, tôi và nhị công tử nhà họ Dương gần như nhau, ngoài biết kiếm tiền ra tôi cũng không có bản lĩnh gì cả, cô thích tôi kiếm tiền giúp cô đúng không?” Vương Hi cùng với Hàn Lâm Nhi làm thân, trực tiếp nói thẳng ra.
“Sau khi xem trận đấu quyền anh ấy, tôi mới bắt đầu thích anh. Dương Bác Thiên tên phế vật đó, làm sao có thể so sánh với anh? Chỉ có anh mới là đàn ông thật sự.” Hàn Lâm Nhi nghiêm túc nhìn Vương Hi.
“Là thích khí phách nam nhi của tôi?” Vương Hi nói.
“Đúng vậy, và cả cơ bắp rắn chắc của anh nữa.” Hàn Lâm Nhi cười nói.
Rất nhanh, áo sơ mi của Vương Hi đã bị Hàn Lâm Nhi cởi ra, cô ta cúi xuống hôn Vương Hi. Vương Hi vội vàng nghiêng đầu, trong lòng vô cùng bối rối.
Anh và Hàn Lâm Nhi là gặp dịp thì chơi, nhưng anh thật sự không muốn thất thân.
Phụ nữ mặc dù tốt, nhưng nhất định phải khống chế bản thân.
Anh không tin một người phụ nữ như Hàn Lâm Nhi sẽ đối tốt với mình, hai người bọn họ chỉ là quan hệ lợi ích, chỉ có Diệp Khinh Tuyết mới thật lòng với anh.
Anh không dám làm tổn thương trái tim cô.
Cũng là sợ Diệp Khinh Tuyết biết được chuyện sẽ giết anh.
“Anh đang trốn cái gì?” Hàn Lâm Nhi có chút không vui.
“Tôi vẫn chưa tắm.’ Vương Hi nói.
“Cũng tốt, chúng ta cùng nhau đi tắm.” Hàn Lâm Nhi nói.
Vương Hi là không muốn có gì đó với Hàn Lâm Nhi, tắm chỉ là chiêu hoãn binh. Thấy Hàn Lâm Nhi muốn tắm với mình, trong lòng anh âm thầm kêu lên một tiếng hỏng bét rồi, kế hoãn binh này cũng không có tác dụng gì.
“Tôi có một vấn đề, mong cô trả lời thành thật.”
“Vấn đề gì?” Hàn Lâm Nhi cột lên mái tóc ngắn mát mẻ của mình, nhìn trông như một cô gái trẻ.
“Cô có bao nhiêu người đàn ông rồi?” Vương Hi hỏi.
“Anh hỏi cái này làm gì?” Hàn Lâm Nhi cau mày.
“Đây là lần đầu tiên của tôi.” Vương Hi nói
“...” Hàn Lâm Nhi trợn tròn mắt.
“Nếu cô động vào tôi, thì phải chịu trách nhiệm với tôi.” Vương Hi giống như một cô vợ nhỏ bị chọc cho tức giận, nói một cách đáng thương.
“...” Ánh mắt Hàn Lâm Nhi nhìn anh ngơ ngác.
Vương Hi không chỉ giỏi trong việc kinh doanh và quản lý, mà còn là bậc thầy trong đàm phán. Thường chỉ cần một câu nói đánh vào điểm yếu của đối thủ, để đối thủ phải khuất phục trước mình.
Câu nói này của anh làm Hàn Lâm Nhi lập tức mất hứng.
Cô ta và nhị thiếu gia nhà họ Dương đã đính hôn rồi, tương lai sẽ gả vào nhà họ Dương. Vương Hi mặc dù không tồi, nhưng không có sự hậu thuẫn to lớn của nhà họ Vương, không đáng để cô ta giao phó cả đời mà đá nhị thiếu gia họ Dương đi.
Đều là người trưởng thành cả rồi, chịu trách nhiệm, đùa cái gì vậy?
Cô ta chỉ thích cơ thể rắn chắc và tham vọng kinh doanh của Vương Hi, những lợi thế mà Dương nhị thiếu gia không có.
Cô ta luôn chơi rất phóng khoáng.
Chỉ muốn có nó một lần, không quan tâm đến đến chuyện dài lâu.
“Nói cho cô biết một bí mật, tôi và Diệp Khinh Tuyết là một đôi vợ chồng hữu danh vô thực, quan hệ của chúng tôi hiện giờ vẫn là tôn trọng nhau như khách. Đây là lần đầu của tôi, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì đó, tôi hi vọng cô có thể chung tình. Tôi không muốn người phụ nữ của mình bị vấy bẩn, nếu cô muốn trở thành người phụ nữ của tôi, thì hãy đến tìm tôi.” Vương Hi nhẹ thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy.
“Tối nay rất tuyệt vời, cảm ơn cô đã cho tôi một đêm thú vị, nếu cô muốn tôi làm gì, lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
“Nhưng chuyện giữa nam và nữ, tôi muốn truyền thống một chút.”
Đề tài của Vương Hi, đột nhiên làm bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, làm Hàn Lâm Nhi cảm thấy rất ngượng ngùng.
Khi bóng lưng cô độc của Vương Hi đối diện với Hàn Lâm Nhi, thậm chí khiến cô ta sinh ra cảm giác tội lỗi.
Thì ra đây là lần đầu tiên của anh ta.
Đàn ông lớn như vậy rồi mà….
“Tôi đi đây, tôi sẽ giữ bí mật về chuyện tối nay.” Vương Hi vừa thu dọn quần áo vừa mở cửa.
Tôn Tinh Tinh đứng trước mặt anh, do dự không biết có nên gõ cửa không.
Ánh mắt Vương Hi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tôn Tinh Tinh, Hàn Lâm Nhi cũng nhanh chóng ôm lấy chăn.
Tôn Tinh Tinh là cháu gái của Tôn Uy Phong, người mà Vương Hi vừa bái làm sư phụ, từ tỉnh Đông Sơn đến. Cô gái này mới hai mươi tuổi, có vẻ ngoài xinh đẹp, luôn mặc bộ đồ thể thao và búi tóc dài.
“Sao cô lại ở đây?” Vương Hi hỏi.
“Ông nội bảo tôi đến công ty của anh làm việc, tôi không thích đi làm lắm. Ông nội nói không được lấy không tiền của người ta, bèn sắp xếp cho tôi làm vệ sĩ cho anh. Tôi vẫn luôn âm thầm đi theo anh, không biết có nên gọi anh không.” Tôn Tinh Tinh nói.
“Ồ.” Vương Hi nói.
“Vệ sĩ này của anh cũng rất đẹp đấy chứ, rất ok.” Hàn Lâm Nhi khá có hứng thú với Tôn Tinh Tinh.
Cô gái này có khí chất trong sáng, giống như trong những bức hoạ cổ, không có bất kì chút bụi trần nào.
“Đi thôi.” Vương Hi không nói gì, đưa theo Tôn Tinh Tinh rời khỏi.
Vừa hay buổi tối có việc cần tìm Tôn Uy Phong, cuộc gặp với Hàn Lâm Nhi làm kế hoạch của anh có thay đổi.
Lúc đến chỗ Tôn Uy Phong, ngồi trên xe của Tôn Tinh Tinh, nhà Hàn Thiếu Kiệt không thiếu xe, biết Tôn Tinh Tinh biết lái xe, hắn ta tặng cho Tôn Tinh Tinh một chiếc xe Range Rover, coi như là chiếc xe chuyên dụng dành cho vệ sĩ của Vương Hi.
Tôn Uy Phong là một cao thủ võ thuật cổ truyền, trước đó còn là cựu huấn luyện viên của đội tuyển quyền anh quốc gia, Vương Hi nghĩ Tôn Tinh Tinh có thể làm vệ sĩ cho mình, bản lĩnh chắc chắn cũng không tồi.
“Cô biết những gì?” Lúc ngồi trên xe Vương Hi hỏi.
“Võ cổ truyền, phi đao.” Tôn Tinh Tinh nói.
“Tốt.” Vương Hi nói.
Hình như Tôn Tinh Tinh không thích nói chuyện, còn trầm mặc hơn so với Diệp Khinh Tuyết và ít nói hơn nhiều. Vương Hi không thích lải nhải, cả đoạn đường hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Tôn Uy Phong hiện đang sống ở nhà của anh, Hàn Thiếu Kiệt tặng anh một toà biệt thự, có rất nhiều phòng, vì vậy đôi khi anh cũng ở luôn ở đây.
Sau khi trở về nhà, anh ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc, tìm theo mùi thuốc bắc, anh thấy Phàm Gian đang ngâm thuốc, Tôn Uy Phong thì đang thêm nước nóng vào bồn.