Hàn Phi Hổ vừa nói vừa cầm ly rượu lên uống một ngụm, trông rất hào sảng.
"Anh Hàn, công việc kinh doanh của anh ngày càng phát triển, nếu có cơ hội, anh hãy giúp đỡ người nhà nhiều hơn!"
“Đúng vậy, em nghe nói dự án anh làm trước đây là dự án của nhà họ Tống giàu nhất thành phố chúng ta”.
"Giờ anh đã làm ăn với người giàu nhất thành phố rồi, chỉ cần hưởng sái được một chút của nhà họ Tống cũng đủ để chúng ta sống mấy đời!"
“Sau này phát đạt rồi, đừng quên người thân họ hàng đấy nhé!”
"Hầy, anh chỉ là một tên nhà quê làm thầu công trình kiếm được một ít tiền, mọi người quá khen rồi!"
Hàn Phi Hổ miệng nói ra lời này, nhưng trong lòng cũng không giấu được sự kiêu ngạo.
Những người có mặt phần lớn đều là người dân lao động, ngoại trừ Hàn Phi Hổ ra, chỉ có Đường Đại Bằng mới có thể coi là thương nhân.
Tuy nhiên, nhà họ Đường kinh doanh nghề trồng dược liệu, Đường Đại Bằng lại là người rộng rãi. Việc kinh doanh của nhà họ là làm chung với họ hàng người quen nên lợi nhuận cuối cùng về tay cũng không nhiều bằng các doanh nhân thông thường.
Đám đông tiếp tục tâng bốc Hàn Phi Hổ lên chín tâng mây.
Cậu mợ cũng rất vui mừng, con rể có tiền đồ như vậy khiến họ cũng nở mày nở mặt.
Đặc biệt là mợ, người luôn có mối quan hệ không tốt với mẹ của Đường Yên Linh.
Trước đây, Trương Nguyệt Hồng luôn khoe rằng con gái mình xinh đẹp và sẽ gả vào một gia đình giàu có. Nhưng bây giờ cô lại kết hôn với một người mắc bệnh tâm thần.
Giờ con rể của mợ có nhiều tiền như vậy nên đương nhiên vô cùng kiêu ngạo, luôn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Nguyệt Hồng.
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến xanh mặt, hạ giọng phàn nàn với Đường Yên Linh: “Đúng là giỏi bốc phét, cậu ta chỉ nhận được một công trình phủ xanh †oà nhà của Tống Thị mà thôi.
Đừng nói là người giàu nhất nhà họ Tống, e rằng người quản lý dự án cậu ta cũng mới chỉ gặp mấy lần. Vậy mà cũng dám khoe khoang, đúng là không sợ gió lùa vào cổ họng".
Đường Yên Linh cảm thấy đau đầu sờ trán, không trả lời mẹ.
Đường Đại Bằng gắp cho Trần Vạn Nam vài miếng thịt kho.
Trần Vạn Nam ăn hết miếng này đến miếng khác.
Nhìn thấy hành vi của ba người trong nhà, Trương Nguyệt Hồng càng tức giận hơn, đặc biệt là Trần Vạn Nam khiến bà ta càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Hàn Phi Hổ thì có tiền đồ, còn Trần Vạn Nam này chỉ cần khỏi bệnh thần kinh cũng đủ để cả nhà họ thắp hương cảm tạ trời Phật.
Khoảng cách này khiến bà ta cảm thấy chua chát như uống nước chanh mà không cho đường!
Mợ của Đường Yên Linh là Lưu Tuyết Phượng nhìn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Trương Nguyệt Hồng thì càng mỉm cười tự hào:
"Chị, bệnh của Vạn Nam phiền phức thật đấy! Ngay cả công việc bình thường cũng không tìm được, cũng không có ai dám thuê!"
"Nhưng Phi Hổ làm công trình, nên sẽ không bận tâm điều này. Hay là để Vạn Nam làm việc cho Phi Hổ thì sao? Biết đâu đến lúc lại nuôi được anh chị ấy chứt"
"Mẹ, không phải con muốn làm mẹ ngại với hai bác, nhưng chuyện này không được đâu. Hiện giờ công trường quản nghiêm lắm, người có bệnh sẽ không được nhận", Hàn Phi Hổ mỉm cười có vẻ áy náy.
“Ồ, thậm chí còn không thể làm công nhân được sao!” Lưu Tuyết Phượng cố tình ngân dài giọng, ngữ khí nghe vô cùng quái gở.
Đường Yên Linh thấy Trần Vạn Nam bị sỉ nhục, liền không vui nói: “Bệnh của Vạn Nam đã khỏi rồi".
"Khỏi rồi?"
Mọi người có mặt đều nghỉ ngờ, họ đều cho rằng Đường Yên Linh chỉ đang cố chữa thẹn.
Trần Vạn Nam không nói nhiều, chỉ mỉm cười.
Đường Đại Bằng không để ý, chỉ cười nói: "Hôm nay thật là một ngày tốt lành, là sinh nhật của cậu, con rể của tôi cũng đã khỏi bệnh!”
"Nào, nào, uống một ly đi, chúc mừng!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!