Sinh nhật của Trương Hồng được tổ chức ở khách sạn Lạc Thiên - một trong những khách sạn cao cấp trong thành phố.
Không có nhiều bậc trưởng bối đến tham dự, nhưng bạn bè và người thân cùng tuổi đã kéo đến không ít.
Nhìn thấy Đường Yên Linh cùng Tiần Vạn Nam đi vào, xung quanh liền rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
Không cần nghe kỹ, Đường Yên Linh cũng biết bọn họ đang nói về cô và việc cô kết hôn với một người mắc bệnh tâm thần.
Trần Vạn Nam vẻ mặt bình tĩnh.
“Chị họ, chúc chị sinh nhật vui vẻ!" Đường Yên
Linh đưa món quà mà Trương Nguyệt Hồng đã chọn ra từ chỗ quà mà ông năm Hoàng mang đến biếu. Trương Hồng nhận lấy món quà, chỉ liếc mất một cái, sau đó lầm bẩm nói: 'Vậy mới nói con gái không nên gả cho người thấp kém!"
"Nhìn xem, quà tặng bây giờ đều là thuốc. Đây không phải là thuốc nhà cô trồng sao?"
Nói xong, cô ta không vui mà đặt món quà vào góc.
Đường Yên Linh cau mày không hài lòng, tây dương sâm và lan hoàng thảo mà cô tặng đều là đồ bổ.
Hơn nữa, những thứ này đều là ông năm Hoàng gửi tới, ngay cả Đường Đại Bãng cũng nói đây là đồ thượng hạng.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Đường Yên Linh cũng không nói nhiều.
Trương Hồng chỉ vào góc và yêu cầu hai người ngồi vào đó.
Đường Yên Linh vốn chỉ định chào rồi rời đi, nhưng Trần Vạn Nam đã kéo cô ngồi xuống.
“Đừng vội! Cậu họ của em vẫn chưa đến mài! Trần Vạn Nam nói.
Đúng lúc này, một người quen khác bước vào cửa.
Là Trần Hoan Thuy với chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy.
Trần Hoan Thuy là bạn cùng lớp đại học của Trương Hồng, và cả hai đang trong một mối quan hệ không rõ ràng.
“Hoan Thuỵ, cảm ơn anh đã tới đây! Mặt anh bị làm sao vậy?" Trương Hồng hỏi với giọng điệu có chút xót xa.
Trần Hoan Thuy nói: "Sáng nay anh đi ra ngoài, tình cờ gặp phải một tên điên đang bắt nạt một cô gái
nên đã chạy tới giúp đỡ. Không may là phải đánh nhau với tên khốn đó một trận!"
"Anh thật dũng cảm, lần sau đừng kích động như vậy, có thể báo cảnh sát!"
"Phụt..." Trần Vạn Nam bật cười.
Đường Yên Linh cũng có chút bối rối không biết nên cười hay nên khóc, khóe miệng cũng bất giác cong lên.
Trần Hoan Thuy nghe tiếng ai đó vừa phì cười, không ngờ lại nhìn thấy Trần Vạn Nam đang ngồi trong góc. Hắn ta mặt đỏ bừng nhưng không nói gì cả.
Trương Hồng nhất thời không vui, kéo Trần Hoan Thuy tới trước mặt Trần Vạn Nam, tức giận hỏi: "Cậu cười cái gì?"
"Chị cấm tôi cười được à?” Trân Vạn Nam càng cười lớn hơn.
Trương Hồng rất tức giận: "Tôi quên mất, cậu bị bệnh tâm thần! Tôi không thèm so đo với cậu!”
Vừa nói cô ta vừa nhìn Đường Yên Linh: “Còn cô thấy có chuyện gì buồn cười thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!