Đôi mắt lạnh lùng của Trần Vạn Nam giống như một con thú bị thương.
Đường Yên Linh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình và nói
"Bố tôi biết rất rõ về gia đình anh! Ông ấy nói bố anh là một nhà thông thái, ông ấy là sinh viên hàng, đầu chuyên ngành khảo cố học ở trường đại học Thanh Bắc".
"Có vẻ như lúc đầu ông ấy đã ra ngoài lập nghiệp, sau đó không biết vì lý do gì mà quay lại Nam Tân và tham gia kỳ thi công chức!”
“Công ty sưu tập của mẹ anh khởi đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ. Sau khi cưới bố anh, mới dần đần hình thành công ty sưu tập đồ cổ.
Mặc dù mẹ anh đứng ra điều hành công ty nhưng chính bố anh mới là người đứng đẳng sau hỗ trợ, bởi vì ông ấy rất có chuyên môn và nhiều lần sưu tập được những món đồ cổ đắt giá nên công ty mới có thể ổn định được"
Đường Yên Linh nói, sau đó dừng lại một chút: "Có thể là bởi vì bố anh là công chức, cho dù chỉ là một công chức bình thường nhưng cũng sẽ cân nhắc khi đứng ra làm ăn kinh doanh như vậy, cho nên mới không nói cho ai biết!”
“Ừm!"
Những điều Đường Yên Linh nói thực ra Trần Vạn Nam đều biết cả.
Có điều những lời này do Đường Yên Linh nói ra cũng khiến anh cảm thấy được an ủi hơn nhiều sau cơn kích động vừa rồi.
'Còn một chuyện khác, không biết có nên nói hay không!" Đường Yên Linh do dự nói
"Hả?" Trần Vạn Nam ngẩng đầu.
“Bố tôi rất đánh giá rất cao bố anh, nói rằng ông ấy là một quân tử, nhân cách đạo đức không chê vào đâu được, lại còn là sinh viên hàng đầu đại học Thanh Bắc. Nhưng làm sao một người như vậy có thế chỉ là một công chức cấp thấp trong nhiều năm như vậy...."
Đường Yên Linh ban đầu cũng phản đối việc bố cô trả ơn bằng cách gả con gái mình cho Trần Vạn Nam. Để thuyết phục con gái, Đường Đại Bắng thường nói về cha con nhà họ Trần với cô.
Đường Yên Linh thậm chí còn đích thân đến trường đại học của Trần Vạn Nam để tìm hiểu tính cách của người đàn ông này trước khi đổ bệnh.
Trần Vạn Nam trầm mặc hồi lâu, trong lòng cũng nảy sinh một mối nghi hoặc.
Giống như vừa rồi lúc anh lấy cuốn sổ kế toán của công ty gia định mình ra, Trần Diêu Dương cũng bị sốc.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ bố coi anh như một người thanh niên đã trưởng thành nên mới chia sẻ vấn đề. này với anh.
Nhưng lúc này, anh chợt nhận ra rằng bố anh dường như đang chuẩn bị cho hậu sự của chính mình, như thể ông ấy biết trước sẽ có tai hoạ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Vụ đột nhập và cướp của giết người đó có thực sự chỉ là một tai nạn? Tại sao công ty sưu tập đó lại mua di vật của bố mẹ anh với giá cao như vậy?
Ngoài ra, việc người nhà Trần Diêu Dương nói rằng anh là con riêng của bố và một người phụ nữ khác là điều anh khó mà chấp nhận được.
Trong ký ức của anh, bố mẹ anh tình cảm sâu đậm. Mẹ anh là Ngô Viên rất yêu thương anh, họ không khác gì hai mẹ con bình thường. Vậy mà giờ bọn họ lại nói anh không phải là con trai của Ngô Viên sao?
Trần Vạn Nam nghĩ đến một người, Đường Đại Bằng!
Người dám gả con gái cho anh khi anh bị bệnh tâm thần và không biết có chữa khỏi được hay không thì không thể là người không biết gì về gia đình anh.
Nghĩ tới đây, Trần Vạn Nam nhấn ga tăng tốc.
Khi hai người trở về nhà, Đường Đại Bằng đang xem thông tin cây trồng của vườn thuốc.
Thấy hai đứa con mình sắc mặt đều sa sâm lại sau khi đến nhà Trần Diêu Dương thì ông ấy cũng lờ mờ đoán ra sự tình. Đường Đại Bẵng còn chưa kịp an ủi thì Trần Vạn Nam đã nói:
"Bố, con muốn nói chuyện riêng với bố!"
"Ồ, được thôi! Yên Linh, con về phòng đi. Còn con rể ngồi xuống đây nói!” Đường Đại Bằng gật đầu.
Đường Yên Linh lo lắng nhìn bố cô rồi quay trở lại phòng.
“Con mắc bệnh tâm thần, lúc đó bố cũng không biết sau này con có khỏe lại hay không. Thậm chí lúc đó con còn bị Trần Diêu Dương chiếm hết tài sản,
không có xu dính túi. Tại sao bố lại gả Yên Linh cho con!"
Trần Vạn Nam thắng thắn hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!