Ngô Mẫn cũng rướn cổ sang nhìn xem, sắc mặt nhất thời cũng trở nên khó coi.
Trần Vạn Nam lấy lại điện thoại di động, trầm giọng nói: “Chú Hai có lẽ không hiểu về gia đình tôi. Kể từ khi tôi bắt đầu học cấp ba, tình hình tài chính, các khoản tiết kiệm, bảo hiểm của gia định và công ty, bố mẹ đều nói cho tôi biết. Thậm chí họ còn gửi cho tôi bản mềm của sổ sách kế toán!”
“Vậy chú có muốn rút lại những điều vừa rồi không?”
Nói đến đây, giọng nói của Trần Vạn Nam không còn ôn hòa như lúc mới vào cửa mà lạnh lùng như băng.
Vợ chồng Trần Diêu Dương còn chưa nói gì thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra
"Bố mẹ, sao bố mẹ phải nhiều lời với anh ta như vậy?"
Con trai của Trần Diêu Dương là Trần Hoan Thuỵ hung hãn lao vào phòng khách, vẻ mặt đầy thách thức và khinh thường Trần Vạn Nam.
“Tôi nói cho anh biết, một xu nhà tôi cũng không đưa cho anh! Lý do rất đơn giản, bố anh là kẻ ăn bám, tiền của nhà anh lúc trước đều do bác gái kiếm được”.
Trần Vạn Nam đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên bật dậy như lò xo, tiến về phía trước mấy bước, túm lấy cổ áo Trần Hoan Thuỵ.
"Cậu có biết mình đang nói cái gì không?” Trần Vạn Nam trong mắt hiện lên sự phẫn nộ. Anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám xúc phạm bố mình.
Trần Hoan Thuỵ là em họ của Trần Vạn Nam. Bọn họ bằng tuổi nhau, khi còn nhỏ bọn họ còn từng học chung trường tiểu học và cấp hai.
Bất kể sự bất hoà giữa hai gia định, mối quan hệ: giữa anh em họ vẫn khá tốt.
Nhưng vào lúc này, trên mặt Trần Hoan Thụy lại đây sự lạnh lùng và khinh bi
Trần Diêu Dương và Ngô Mãn nhìn nhau, sau đó cũng không ngăn cản con trai mình.
Trần Hoan Thuỵ nhận được sự đồng ý ngăm của bố mẹ nên càng mạnh miệng hơn:
"Sao vậy? Không chịu được à? Bố anh chí là một công chức nhỏ, mấy chục năm không được thăng chức lần nào. Nói thẳng ra ông ta chỉ là kẻ thua cuộc, anh nghĩ tại sao ông ta mua được nhà cơ chứ?”
Tại sao ông ta được uống trà ngon? Tại sao lại để lại số tiền bảo hiểm lớn? Vì ông ta là kẻ ăn bám chứ còn sao nữa!”
Trần Hoan Thụy trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Trần Vạn Nam tức đến nỗi tất vào mặt Trần Hoan Thuỵ.
Khóe miệng Trần Hoan Thuỵ chảy máu, trên mặt hiện lên một tia hung ác: "Hơn nữa anh còn là đứa con hoang của bố anh và một ả đàn bà đê hèn khác sinh rai Bác tôi mù mắt mới lấy bố anh, nuôi bố con anh suốt hai mươi năm trời!
Một đứa con hoang như vậy mà muốn thừa kế di sản của bác gái tôi à?"
Trần Vạn Nam sững lại mấy giây, anh không phải con ruột của bố mẹ mình sao?
Không, đây chắc chắn chỉ là vì tiền nên cố ý vu khống bịa đặt.
Trần Vạn Nam tức giận lại giơ tay tát vào mặt Trần Hoan Thụy mấy cái.
Trần Diêu Dương và Ngõ Mẫn lo lắng và lao tới để bảo vệ con trai họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!