Trần Diêu Dương hùng hồn nói.
Vậy ý của chú Hai là căn nhà 130 mét vuông của nhà cháu đã bán rồi, toàn bộ bộ sưu tập của mẹ cháu cũng đã bán rồi?”
"Đúng vậy, nếu cháu không tin có thể liên hệ chủ nợ, tự mình hỏi!" Trần Diêu Dương nói.
Trần Vạn Nam sờ sờ mũi, giọng nói trở nên trầm hơn rất nhiều: "Thứ cháu muốn lấy lại chính là bộ ấm trà mà bố cháu thường dùng, cùng chiếc vòng cổ bằng sáp ong mà mẹ cháu đã đeo hơn mười năm!”
“Cả hai thứ này đều không có giá trị bao nhiêu, cháu chỉ giữ làm kỷ niệm mà thôi! Vậy là hai thứ này cũng đã bán rồi sao?"
Giọng nói của Ngô Mẫn đột nhiên trở nên chói tai: “Vạn Nam, cháu nói thế là có ý gì? Giống như chúng tôi đã lấy đi tất cả những gì có giá trị của nhà cháu vậy?"
"Trần Diêu Dương gật đầu: 'Đừng để lời người ngoài làm cháu hiểu sai. Chúng ta mới là người một nhà, làm sao chú có thể lừa cháu hay hại cháu được? Càng không thể lấy tiền của nhà cháu được”
“Lúc đó đồ đạc trong nhà đều gom lại đem bán để trả nợ!”
Đường Yên Linh cũng cảm thấy thông cảm với Trần Vạn Nam. Mặc dù Đường Đại Bằng không có ý định giúp đỡ anh tranh đoạt tài sản, nhưng ông ấy cũng đã tiến hành điều tra một chút.
Ngôi nhà của gia đình họ Trần rộng hơn 130 mét vuông, tuy là nhà cũ nhưng ở vị trí đắc địa nên cũng rất đáng tiền.
Về phần công ty của mẹ Trần Vạn Nam, tuy không, lớn nhưng hoạt động rất tốt, không hề nợ người ngoài hay nợ ngân hàng. Một số món đồ cổ trong các bộ sưu tập còn vô cùng có giá trị.
Kể ra thì khối tài sản của gia đình anh không lớn nhưng ít nhất cũng phải bốn đến năm triệu tệ.
Nó hoàn toàn không giống như những gì vợ chồng Trần Diêu Dương đã nói.
“Vậy là cả hai thứ không hề đáng tiền và chỉ có ý nghĩa kỷ niệm này chú Hai cũng không muốn giao ra?”
Trần Vạn Nam đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như con dao cất qua Trần Diêu Dương.
Trần Diêu Dương bị ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện này nhìn chăm chấm: "Cháu đang nói cái gì vậy?”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn Đường Yên Linh, nghỉ hoặc nói: "Gia đình cô xúi giục cháu trai tôi đến đây à?"
"???" Đường Yên Linh không nói nên lời.