"Ha ha ha, chủ nhân quán trà đạo này là Thư Y Nhan - hội trưởng Hiệp hội trà đạo Giang Nam. Nơi này người bình thường không vào được đâu, mà có vào rồi cũng chưa chắc đã được uống trà mới của họ!”
"Chỉ có cậu chủ Đào mới có khả năng đó, chúng ta chỉ là được hưởng ké thôi!"
Phó Viễn và một người tên Đặng Tăng anh một câu tôi một câu phụ hoạ.
Đào Ngọc Trạch khẽ mỉm cười: "Tôi cũng chỉ là được hưởng ké ông nội tôi thôi!"
anh ta lại nhìn Đường Yên Linh: “Tôi cũng đã nói với ông nội chuyện cậu lên làm bác sĩ điều trị và bị trưởng khoa chèn ép. Chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi".
'Đường Yên Linh gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Nhóm người vừa nói chuyện vừa bước vào quán trà.
Cô phục vụ xinh đẹp lập tức đi tới, ánh mắt dừng lại ở Đào Ngọc Trạch: 'Anh Đào, anh vẫn muốn phòng riêng như lần trước phải không?"
"Ừm!"
Người phục vụ lập tức dẫn họ lên phòng riêng trên tầng hai.
Phòng riêng này được bài trí theo phong cách cổ điển của quý tộc thời nhà Tống. Cách trang trí và bố cục đều tinh tế và đẳng cấp. Chính trong sự đơn giản và cổ điển đó lại là sự xa hoa thầm lặng.
Một bên là chiếc bàn trà bằng gỗ có thể ngồi được sáu người, nghệ nhân pha trà đang rửa bộ dụng cụ pha trà.
Đối diện bàn trà là một cáy đàn cầm, một nghệ nhân chơi đàn cầm mặc áo choàng màu xanh ngọc ngồi trước đàn cầm.
"Hôm nay chúng ta uống Thanh Phụng Tuý! Đốt hương uống trà. Hương là thứ không thể thiếu khi thưởng trà. Hương này là trầm hương!" Đào Ngọc Trạch mỉm cười gật đầu với nghệ nhân pha trà.
“Thật là một cái tên kỳ quái!" Khương Lệ lẩm bẩm.
"Haha, Thanh Phụng Tuỷ là một loại trà nổi tiếng thời nhà Tống. Trà hấp xanh rồi đem nén chặt. Cùng với trà Long Đoàn, nó cũng được mệnh danh là kiệt tác trà đạo. Huy Tông của nhà Tống và danh thần nối tiếng Tô Thức đều ca tụng Thanh Phụng Tuỷ hết lời!"
Đào Ngọc Trạch hùng hồn giải thích.
"Cậu chủ Đào quả là người nho nhã! Không phải như chúng tôi, những kẻ ngu ngốc không biết thường thức này. . ."
Khương Lệ rất giỏi nịnh nọt người khác, một câu cũng có thể khiến Đào Ngọc Trạch vốn tự hào bản thân là học giả cảm thấy rất vui vẻ.
"Căm kỳ thư hoạ thi tửu hoa trà vốn là bát nhã của học giả thời xưa. Tôi và Yên Linh giống nhau, rất ngưỡng mộ những cổ nhân đó!"
Đường Yên Linh lắc đầu: “Tôi chỉ là được Khương Lệ giới thiệu nên có chút tò mò thôi chứ cũng không biết quá nhiều về lĩnh vực này!”
Trong lúc họ trò chuyện, Trần Vạn Nam chỉ ngồi đó và không nói gì.
"Anh Trần, mọi người bên ngoài nói anh và Yên Linh không hợp nhau, nhưng tôi nghĩ có lẽ không phải như vậy. Tôi nghĩ nếu anh có thể lọt vào mắt Yên Linh, chắc hẳn anh và cô ấy phải có cùng sở thích. Không biết anh có biết gì về trà đạo không?”
Đào Ngọc Trạch đột nhiên đổi chủ đề sang Trần Vạn Nam.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!