Trương Hải Dân sửng sốt trong giây lát khi nghe thấy cái tên "ông năm Hoàng”, đó không phải là kẻ mà phó cục trưởng một phân cục nhỏ như ông ta có thế, xử lý được.
Nhưng lời đã nói ra rồi, hơn nữa với tình hình này thì không chỉ năm trăm nghìn tệ mà tới một triệu 'Đường Đại Bẵng vẫn phải móc hầu bao.
Còn việc có thành công hay không thì đó không phải việc của Trương Hải Dân.
Dù sao đến lúc đó chỉ cần nói là đã tiêu hết tiền
Về phần gia đình Đường Đại Bằng, những người trồng dược liệu nói một cách cay nghiệt là nông dân, tệ nhất thì bị coi là địa chủ.
Cho dù biết Trương Hải Dân quỵt tiền thì họ vẫn phải nhầm mắt nhắm mũi bỏ qua. Dù gì sau này cũng sẽ có nhiều chỗ cần nhờ vả.
Trương Hải Dân vuốt râu trừng mắt nói: “Nhóc con to gan lớn mật đấy! Đến ông năm Hoàng cũng đám chọc giận. Chọc vào ông ta nếu không chết thì cũng bị lột da, năm trăm nghìn tệ này vẫn không dàn xếp được đâu!"
Lời này vừa nói ra, Đường Đại Bằng lập tức trở nên vô cùng lo lắng: "Hải Dân, thật sự không thể sao?"
“Haizz! Chúng ta cần nhiều tiền hơn, một triệu!” Trương Hải Dân lại ợ lên trước khi nói.
“Một triệu?" Trương Nguyệt Hồng kinh hãi kêu lên. Dù bà ta sớm đã biết đứa em họ này là một kẻ vặt tiền chuyên nghiệp, nhưng cũng không thể ngờ rằng ông ta lại tham đến vậy.
Trần Vạn Nam cười ha ha: "Bỏ đi, nhà cháu không đủ một triệu, để cháu tự xử lý!"
Mắt Hà Thục Nhã đỏ lên khi nhìn thấy con vịt đã nướng chín trước mặt sắp bay đi:
“Vạn Nam không hiểu chuyện. Việc mà ngay cả. Hải Dân còn cảm thấy khó xử lý thì cậu ta có thể tự mình xử lý được sao?”
"Nếu tự xử lý được, bố vợ cậu còn đi tìm chồng tôi chắc?"
Trần Vạn Nam đối với người cậu họ này rất không lòng, nếu ông ta thật sự giúp được thì lấy chút tiền cũng không có gì to tát.
Nhưng rõ ràng hai người này chỉ muốn lấy tiền mà không làm gì cả!
Một triệu có thể dàn xếp xong với Hoàng Thụ Nhạc. Nếu kẻ này đơn giản như vậy thì có cần Tống Tư Minh lần trước tự mình chạy tới không?
Nói đến đây, sắc mặt mọi người trên bàn ăn đều sa sầm lại.
Lúc này, có tiếng gõ cửa rất mạnh.
Đường Yên Linh đứng dậy và mở cửa.
Cô nhìn thấy bảy tám người đứng ở cửa, tên cầm. đầu mặc áo phông, cánh tay lộ ra đầy hình xăm, vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn đã biết không phải người tốt.
“Trần Vạn Nam đâu?”, gã đàn ông xăm trổ châm một điếu thuốc, rít một hơi, phả khói vào mặt Đường Yên Linh.
Đường Yên Linh chưa kịp nói gì thì nhóm người đã xông vào.
“Mày là Trần Vạn Nam phải không? Cậu chủ Lý nói mày lấy của cậu ấy một triệu, có phải như vậy không?!"