Trương Nguyệt Hồng càng nói càng tức giận hơn, sau khi nghe Đường Yên Linh kể lại những chuyện xảy ra ở bệnh viện, bà ta chỉ hận một nỗi không thể đuổi Trần Vạn Nam ra khỏi nhà ngay lập tức.
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể tìm cậu họ của Yên Linh để nhờ hoà giải thôi!”
Trần Vạn Nam cau mày: "Sự việc đã được giải quyết, chúng ta không cần phải đi nhờ cậu giúp đỡ nữa!"
Trương Nguyệt Hồng cười lạnh: "Lúc đầu tôi đã không đồng ý gả con gái cho cậu. Là Đường Đại Bằng đó cứ nhất quyết nói cậu tính tình tốt, chỉ là do biến cố nên mới bị bệnh. Thật không ngờ sau khi khỏi bệnh cậu lại là loại người như vậy!"
"Lúc ở bệnh viện cậu không dám bảo vệ Yên Linh, bây giờ lại ở đây ra vẻ!”
Đường Yên Linh cúi đầu không nói gì, cô cũng vô cùng thất vọng với biểu hiện của Trần Vạn Nam lúc ở bệnh viện.
Trần Vạn Nam giận lắm, nhưng cũng không buồn giải thích, trực tiếp cầm túi trà đi vào nhà bếp: “Bố, trà này con được cho, chắc là trà ngon đó. Bố giữ lại uống nhé! "
"Ha ha ha, được, con rể có lòng thật đấy!" Đường Đại Bằng vui vẻ cười nói.
Trương Nguyệt Hồng đứng ở cửa phòng bếp tức giận nói: "Làm gì có tên dở hơi nào đi mang đồ tốt cho cậu chứ? Chắc lại đi mua hàng chợ trời vẽ lừa gạt bố vợ cậu chứ gì. Đúng là có hiếu thật"
“Đây là trà Đại Hồng Bào thượng hạng!”
Trần Vạn Nam vừa nói xong, Trương Nguyệt Hồng hai mắt trợn lên, vẻ mặt đầy mia mai: "Trà ngon, trà ngon thì đem luộc trứng!"
Nói xong bà ta lao vào bếp, lấy mấy quả trứng ném vào rồi, sau đó mở túi trà Trần Vạn Nam mới mang về, trực tiếp đổ nửa túi vào nồi. Bà ta thực sự đem trà này đi luộc trứng!
Bà ta thậm chí còn liếc nhìn Trần Vạn Nam một cách đầy khiêu khích trước khi bước ra khỏi bếp, lồng ngực vẫn còn phập phồng vì tức giận!
Khóe miệng Trần Vạn Nam giật giật, Đường Đại Băng trong lòng cũng không tin đây là trà thượng hạng, chỉ đành an ủi Trần Vạn Nam: "Thôi bỏ đi, mẹ con tính tình như vậy, con cứ mặc kệ bà ấy. Cho bà ấy giận chán thì thôi!"
"...."
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
Trương Nguyệt Hồng lập tức đon đả chạy ra mở cửa.
"Hải Dân, Thục Nhã, mau vào đi, vào đi!"
Trương Hải Dân khoảng bốn mươi tuổi, hơi thấp, da ngăm đen, vạm vỡ, lại là cảnh sát nên trông khá có uy.
Vợ ông ta Hà Thục Nhã, chỉ là một phụ nữ trung niên nhan sắc bình thường nhưng lại vô cùng vênh váo.
Vừa vào cửa, bà ta đã cười chế nhạo: "Chị Ba, bình thường không có việc gì thì chị có bao giờ mời khách đâu? Sao tự nhiên hôm nay lại mời nhà em ăn cơm vậy?"
“Mau vào đi, vào nhà đã rồi từ từ nói chuyện!" Trương Nguyệt Hồng cười hùa nói
Thấy họ hàng đi vào, Đường Yên Linh đứng dậy chào hỏi.
Trần Vạn Nam cũng đứng dậy.
Hà Thục Nhã nhìn Trần Vạn Nam vài lần và hỏi 'Đường Yên Linh: "Cậu ta vẫn chưa khỏi bệnh à?"
"Khỏi rồi ạ!" Đường Yên Linh đáp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!