Hoàng Phủ Vinh vẻ mặt kiêu ngạo: "Đừng vô liêm sỉ như vậy! Là Kiều Kiều cho cậu cơ hội. Một nhân vật nhỏ như cậu thì nên nắm lấy cơ hội đổi đời này đi. Đừng ở đây giả vờ thanh cao với tôi!"
Trần Vạn Nam giọng đầy chướng khí hỏi: “Cho nên tôi còn phải cảm tạ bà?”
Hoàng Phủ Vinh tức giận mặt đỏ bừng, hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng kìm nén được cơn tức giận:
“Cậu cố tình làm giá vì muốn tiền phải không?”
Bà ta nói rồi móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng: "Trong đó có mười triệu tệ, cậu quay lại xem bệnh cho Kiều Kiều, thẻ này là của cậu”
Hoàng Phủ Vinh cho rằng mình đã nhìn thấu Trần Vạn Nam, nếu có đủ tiền, thanh niên này cũng sẽ giống như những người trước đây, nghe theo mệnh lệnh của bà ta như một con chó.
Trần Vạn Nam cười giễu cợt: "Số tiền này, bà nên giữ lại để làm tang lễ trọng thể cho con gái mình thì hơn!"
Hoàng Phủ Vinh thấy Trần Vạn Nam này không thế thuyết phục được, nghiêng đầu về phía vệ sĩ ra lệnh: "Bắt tên khốn này lại”.
Một vài vệ sĩ lập tức lao về phía Trần Vạn Nam với vẻ mặt hung dữ.
Không ngờ, ngay khi một người trong số họ đến gần, Trần Vạn Nam đã đấm vào mặt anh ta.
Ngay sau đó, anh ngẫu nhiên nắm lấy cánh tay của một vệ sĩ khác, bịch!
Vệ sĩ kia ngã ngửa, lưng đập vỡ kính chắn gió trước của chiếc ô tô bên cạnh.
Trần Vạn Nam như hổ trong đàn cừu, chỉ trong nửa phút, tất cả vệ sĩ do bà ta mang đến đều ngã xuống đất và không thể cử động.
Một sự im lặng chết chóc.
Hoàng Phủ Vinh kinh hãi lùi lại nửa bước, những vệ sĩ mà bà ta mang theo đều xuất thân từ lính đặc chủng.
Vậy mà trong nháy mắt bị đánh thành như vậy sao?
Hoàng Phủ Vinh giờ đã biết không thể ép Trần Vạn Nam, không còn nhe nanh múa vuốt như ban nãy nữa mà hỏi: "Phải làm sao cậu mới đồng ý quay lại!?"
“Nếu tiền chưa đủ, cậu có thể đưa ra bất cứ giá nào cậu muốn!"
Trần Vạn Nam tất không vui: “Bà thật sự cho rằng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
"Vậy được, để tôi ra một cái giá nhé? Được thôi!"
"Bây giờ bà quỳ xuống dập đầu lạy tôi xin lỗi, tự vả vào mặt mình mười cái, nhận mình có mắt như mù, ngu ngốc như heo, như vậy tôi quay lại tiếp tục chữa trị cho Tống Kiều Kiều”.
Hoàng Phú Vinh siết chặt nắm đấm: "Sao cậu dám sỉ nhục tôi như vậy?"
Trần Vạn Nam vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh: "Sỉ nhục?!”
“Tôi chỉ đang dạy bà cách làm người thôi!"
Hoàng Phủ Vinh tức lắm, lại đang định tiếp tục buông lời cay độc.
Nhưng Tống Tư Minh đã tới.
Nhìn các vệ sĩ nằm sống soài trên mặt đất, ông ta đương nhiên có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra, cũng đã nghe rõ ràng lời của Trần Vạn Nam.
Mặc dù Trần Vạn Nam lời nói quá nặng, Tống Tư Minh có chút không vui, nhưng trong lòng ông ta chỉ thoáng qua chút bất mãn.
Ông ta biết rất rõ tính tình của Hoàng Phủ Vinh, và sẽ không quá lời khi nói rằng bà ta tự làm tự chịu.
Hơn nữa, lúc này không có gì quan trọng hơn bệnh tình của Tống Kiều Kiều.
Trong mấy năm qua ông ta dẫn Tống Kiều Kiều đi chữa bệnh, Trần Vạn Nam là vị bác sĩ duy nhất có thể khiến con gái ông ta chủ động nói rằng muốn chữa trị như vậy.
Chỉ là ban đầu ông ta đã không kiên định tin tưởng Trần Vạn Nam, giờ ông ta thật muốn tự tát mình vài cái!
Tống Tư Minh tức giận bước tới tất vào mặt Hoàng Phủ Vinh.
Cái tát khiến Hoàng Phủ Vinh loạng choạng lùi lại, khóe miệng chảy máu.
Tống Tư Minh tức giận nói: "Tôi bảo bà cu xin Trần tiên sinh quay về, không bảo bà đến đây phát tiết!"
Hoàng Phủ Vinh che mặt khó mà tin nối: "Ông dám đánh tôi?!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!