Trần Vạn Nam một tay xách cổ Hoàng Thụ Nhạc, tay kia trả lời điện thoại.
Tống Tư Minh ở đầu bên kia điện thoại, ban đầu Trần Vạn Nam hứa tới phòng bệnh xem bệnh cho Tống Kiều Kiều nhưng rất lâu cũng không xuất hiện.
“Trần tiên sinh, cậu vẫn chưa đến phải không? Kiều Kiều đang làm ầm ï đòi xuất viện. Tôi phái người đưa cậu đến nhà tôi có được không?”
Trần Vạn Nam nói trong điện thoại: "Xin lỗi, có chút chuyện xen vào khiến tôi đến muộn. Ông hãy phái xe đến đón tôi ở Hoàng Công Quán!”
Tống Tư Minh là một lão hồ ly, vừa nghe nói đến Hoàng Công Quán liền lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra, lập tức nói: "Trăn tiên sinh gặp phải phiền toái gì sao? Có căn tôi giải quyết giúp không..."
Trần Vạn Nam nói không và cúp điện thoại.
Hoàng Thụ Nhạc mặt đỏ bừng vì ngạt thở, giấy giụa càng lúc càng yếu ớt.
Mọi người có mặt đều kinh hãi nhìn Trần Vạn Nam.
A Mãnh nhiều lần vùng vẫy để đứng dậy cứu người, nhưng bị gãy ba chiếc xương sườn nên cuối cùng đành bất lực.
"Đồ điên, đúng là đõ điên!" A Mãnh lầm bẩm.
Đám người như bọn họ không phải chưa từng giết người, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ dám giết một người có địa vị xã hội như Hoàng Thụ Nhạc trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Làm vậy chẳng khác nào tự tuyệt đường sống của mình.
"Người anh em, không, anh trai ơi, ông nội ơi, thật sự không phải làm đến mức này mài Suy cho cùng, giữa chúng ta chỉ là một hiểu lãm nhỏ mà thôi!"
Ông ba Hà sợ hãi sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống trước mặt Trần Vạn Nam, lạy lia lịa.
A Mãnh cũng phản ứng lại và nói: "Người anh em, với thân thủ này của cậu tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng. Hà cớ gì phải làm tới nước lấy mạng đổi mạng thế này chứ?"
“Hoàng đại ca lần này đã hành sự nóng vội rồi, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu! Thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù. Ở thành phố Nam Tân, có một người bạn như anh Hoàng của chúng tôi có thể giúp cậu giải quyết được rất nhiều chuyện!"
"Thật sao?" Trần Vạn Nam bình thản hỏi.
"Đúng, đúng! Chỉ cần cậu thả anh ấy xuống thì tôi, cậu ta, bọn họ, bao gồm cả Hoàng đại ca đều đều sẽ nguyện ý vì cậu làm trâu làm ngựa!
A Mãnh thấy đại ca mình hai mắt đã trắng dã, sắp chết tới nơi thì vội vã nói.
Trần Vạn Nam bĩu môi, buông lỏng tay khiến Hoàng Thụ Nhạc ngã xuống đất. Ông ta hít lấy hít để, ho dữ dội đến trào cả nước mắt
"Thật vậy sao?" Trần Vạn Nam nửa cười nửa không nhìn Hoàng Thụ Nhạc hỏi.
"Đúng vậy, từ nay tôi nguyện ý phục vụ cậu!" Hoàng Thụ Nhạc cũng là một kẻ biết mềm nắn rắn buông.
Trần Vạn Nam cười lạnh: "Phục vụ? Còn xem ông có sống được đến ngày đó không đã! Nhân trung của ông có những đường vân ngang, ngắn và ngoãn ngoèo. Ấn đường bên trong màu đỏ lại có màu đen, tốt xấu lẫn lội
“Chuyện tốt cũng chính là ánh sáng đỏ đã ứng lên người tôi, còn màu đen ứng với những mối hoạ sắp tới.
Có ba vạch đen, ông sẽ gặp ba mối hoạ sát thân, trong đó cũng có một cái đã ứng lên người tôi.
Vậy là ông còn hai mối hoạ nữa, nếu có thể sống sót thì sẽ một bước lên tiên, còn nếu không thể vượt qua thì sẽ mất mạng!
Hoàng Thụ Nhạc mở to mắt, người này nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ông ta phải làm việc cho Trần Vạn Nam thì mới có thể tồn tại? Đây có phải là một lời đe. dọa?
Nghĩ đến đây, Hoàng Thụ Nhạc không khỏi cảm thấy tức giận. Ông ta có thể sống sót đến ngày hôm nay, không phải kẻ nào cũng có thể tới và chà đạp ông ta như con chó dưới chân thế này!
Không lâu sau, một chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái về phía cổng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về phía nó, Hoàng Thụ Nhạc cũng nhướng mày. Ở thành phố Nam Tân chỉ có một số ít người có thể lái chiếc xe này.
Chẳng bao lâu, xe dừng lại, Tống Tư Minh xuống xe.
Nhìn thấy hiện trường bừa bộn, trên mặt Tống Tư Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó ông ta nhìn thấy Trần Vạn Nam tỉnh thần sảng khoái đang đứng một bên, còn Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt xám xít, nhếch nhác. Cảnh tượng này khiến Tống Tư Minh lại càng, thêm kinh ngạc.
Khi gọi điện, ông ta đã đoán được Trần Vạn Nam có mâu thuẫn với Hoàng Thụ Nhạc nên đích thân đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!