A Mãnh cười nhẹ. Hắn ta từng hành hung một giáo quan trong quân đội và bị kết án, sau khi Hoàng Thụ Nhạc cứu hắn ta ra, A Mãnh trở thành vệ sĩ đắc lực nhất của Hoàng Thụ Nhạc.
Hắn đã từng cứu Hoàng Thụ Nhạc sống sót khi bị bốn năm mươi tên xã hội đen truy đuổi.
Khi đám người kia nhìn thấy A Mãnh tới, chúng đều hét lên: "Anh Mãnh, giết hẳn trả thù cho bọn em!"
Hoàng Thụ Nhạc cũng lấy lại sự tự tin: "Tôi lăn lộn trong giới này mấy chục năm, cậu cho rằng tôi dựa vào cái gì?"
A Mãnh siết chặt nắm đấm của mình, phát ra âm thanh răng rắc. Hẳn ta thô bạo vung nằm đấm mạnh tới nỗi nghe thấy cả tiếng gió vụt qua.
Trần Vạn Nam tiến lên một bước, dùng một tay chặn cú đấm đang lao tới và mỉm cười với Hoàng Thụ Nhạc như không có chuyện gì xảy ra:
"Chỉ là ông may mắn thôi!"
Sắc mặt của A Mãnh đột nhiên thay đổi, cú đấm của hắn ta mạnh đến mức một cánh cửa thép hoặc gỗ thông thường sẽ bị đấm xuyên qua.
Vậy mà cú đấm đó lại bị tên nhóc con trước mặt chặn lại một cách thờ ơ.
A Mãnh cảm thấy nắm đấm của mình tê dại, liền thu nắm đấm lại, sau đó cử động cổ tay, có chút cảnh giác nhìn Trần Vạn Nam:
"Thì ra là người luyện võ, khó trách lại ngông. cường như vậy!"
“Giờ chúng ta chơi thật nhé!”
A Mãnh cười hung ác, từ trong túi móc ra nhẫn đấm bốc đeo vào tay, sau đó lại tung ra một cú đấm còn mạnh hơn ban nãy vài phần.
Nắm đấm bay thắng tới thái dương của Trần Vạn Nam.
"Hoá ra là tôi đã đánh giá anh quá cao rồi!" Trần Vạn Nam lắc đầu. Anh khổ luyện ba năm, nhưng chưa từng cùng một cao thủ võ thuật thực sự so tài cao thấp.
Khi lăn đầu tiên nhìn thấy A Mãnh, anh đã nghĩ mình cuối cùng cũng có cơ hội luyện tập.
Chỉ là anh còn chưa sử dụng được một nửa sức lực thì tên này có vẻ đã dùng hết sức bình sinh rồi.
Trần Vạn Nam không né tránh mà đợi cho đến khi A Mãnh đến gần rồi mới đá hắn một cước.
Cú đá này bay tới trúng ngay ngực A Mãnh.
Cứ như vậy, vệ sĩ số một của Hoàng Thụ Nhạc lại bay ra và hạ cánh cách đó hai mét.
"A Mãnh, không sao chứ?" Hoàng Thụ Nhạc hét lên.
A Mãnh chỉ rên rỉ vài tiếng, nhưng lại không đứng dậy được.
Trần Vạn Nam tiến lên một bước và đến gần Hoàng Thụ Nhạc: "Nói cho tôi biết, tôi có phải là người mà ông không thể gây sự không?"
Hoàng Thụ Nhạc sắc mặt lúc xanh lúc tím, ông ta không ngờ mình đã phái mấy chục tên côn đồ đánh hội đồng, sau đó còn cử vệ sĩ số một của mình ra tay mà vẫn thua thảm hại như vậy!
"Ranh con, quả thực cậu đánh đấm cũng được lắm! Nhưng ngày nay đánh nhau tay chân cũng vô dụng!"
“Cậu có thẳng được súng không? Có thẳng được lưu đạn không?”
"Không phải chưa từng có ai đánh đấm giỏi hơn cậu, nhưng bây giờ đều mất tích. Cậu biết tại sao không?"
Hoàng Thụ Nhạc càng nói càng cảm thấy tự tin.
Hồi trước từng có một cao thủ cũng bị ông ta bắn rồi tống vào ngục.
“Hiện tại chỉ căn một lời của tôi, tôi có thể tống cậu vào tù, sa thải vợ cậu, phá hoại nơi trồng dược liệu của bố vợ cậu!”
Hoàng Thụ Nhạc cho rằng Trần Vạn Nam đã bị mình uy hiếp nên châm một điếu thuốc rít vài hơi. Ông ta có thể làm mưa làm gió ở thành phố Nam Tân không chỉ vì thuộc hạ của ông ta có khả năng đánh đấm, mà quan trọng hơn là ông ta có người chống lưng.
Trần Vạn Nam lạnh lùng nhìn Hoàng Thụ Nhạc, nhàn nhã nói: "Ông nói không sai, cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi."
"Ông có thể làm được những gì ông nói, nhưng tôi cũng có thể giết ông ngay bây giờ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!