"Việc này chúng ta cũng không còn cách nào khác, tôi hỏi thăm một vòng thì biết được, ông Năm này là kẻ có thù tất báo, hắn là ông ta đang chờ thời cơ báo thù Vạn Nam!" Đường Đại Bằng cau mày nói.
"Ha ha, không biết cậu ta là con rể chúng ta hay. là con rơi của ông nữa!"
“Bà đang nói vớ vẩn gì thế?”
"..."
Đường Yên Linh đến bệnh viện, vừa bước vào văn phòng của khoa thì Hoàng Mẫn, y tá trưởng có quan hệ: tốt với cô đã kéo cô ra một góc, thì thầm:
"Viện trưởng Trương Đức Tiêu của chúng ta bị điều tra rồi, cô đã biết chưa?"
“Ừm!" Đường Yên Linh cũng có chút ngạc nhiên.
Mặc dù Trương Đức Tiêu cũng chẳng trong sạch gì cho cam nhưng Tống Tư Minh hôm qua đã đích thân tố giác nên hôm nay ông ta đã lập tức bị điều tra.
Đây là sức ảnh hưởng của người giàu nhất thành phố sao?
Đường Yên Linh nhớ đến việc Trần Vạn Nam đồng ý chữa bệnh trầm cảm cho con gái Tống Tư Minh mà đột nhiên cảm thấy lo lắng.
“Nghe nói chồng cô đã khỏi bệnh?" Hoàng Mẫn lại hỏi.
"Ừm!” Đường Yên Linh đã sớm quen với những câu chuyện phiếm trong bệnh viện, cô nhìn đồng hồ rồi đi thắng vào phòng khám.
Hôm nay cô trực ở khoa ngoại trú và khám cho vài bệnh nhân.
Một tên tóc vàng trông như lưu manh bước vào, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và người đầy hình xăm.
Đường Yên Linh như thường lệ hỏi: “Anh thấy không khoẻ ở đâu?”
“Ở dưới ngứa quá, cô xem cho tôi đi!" tên tóc vàng cười gian, đứng dậy toan cởi quần,
"Dừng lại ngay! Trong trường hợp này, hãy trực. tiếp đến khoa Da liễu!" Đường Yên Linh hét lên với tên tóc vàng.
"Tên tóc vàng không hài lòng khịt mũi, các cơ trên mặt run lên: "Cô từ chối chẩn đoán cho bệnh nhân sao? Có tin tôi sẽ tố cáo cô không?”
“Anh có quyền khiếu nại về tôi” Đường Yên Linh nói rồi đứng dậy mở cửa phòng khám ra.
"Đây là phòng khám cho bệnh nhân cấp cứu, chúng tôi chỉ tập trung vào những bệnh nhân nguy kịch”.
"Trường hợp của anh không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không phải cấp cứu, anh có thể trực tiếp đến khoa Da liễu để khám!"