Hôm nay chúng ta không ăn tiếp được rồi, mọi người nên về thôi!” Đường Đại Bằng trầm giọng nói, nhìn cảnh tượng trong phòng như một bãi chiến trường.
Nói xong, ông ấy kéo vợ chồng Trần Vạn Nam ra khỏi cửa.
Những người khác cũng vội vàng chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.
Chỉ còn lại người nhà mợ vẫn đang khóc lóc!
...
Trên đường về nhà.
Trương Nguyệt Hồng trừng mắt nhìn Trần Vạn Nam: "Cậu có biết những người đó là ai không? Sao cậu dám đánh họ như vậy?"
"Vạn Nam là vì muốn bảo vệ tôi!” Đường Đại Bằng ho khan hai tiếng rồi giúp con rể giải vây.
"Hàn Phi Hổ còn bị doạ sợ cho tè ra quần thì cậu ta ra mặt làm gì cơ chứ! Yên Linh làm việc trong bệnh viện, đắc tội với loại giang hồ đó rất dễ bị nhắm tới!”
Trương Nguyệt Hồng càng nói thì càng tức giận, trong lòng vô cùng sợ hãi, đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Trần Vạn Nam.
Trần Vạn Nam rất bình tính: "Bọn họ sẽ không dám làm gì, Yên Linh là vợ con, con sẽ bảo vệ cô ấy!"
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến mức vỗ vào lưng ghế: "Khỏi bệnh rồi không học được cái gì nên hồn, nhưng học được cách ba hoa bốc phét!”
Được rồi được rồi, đừng nói nữa! Để cậu em họ của bà ở Cục cảnh sát giúp đỡ hoà giải với ông năm Hoàng kia không phải được rồi sao!" Đường Đại Bằng cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Trương Nguyệt Hồng tức giận đến xanh mặt: “Nói thì dễ, gọi là họ hàng nhưng cậu ta cũng chỉ biết đến tiền, nhờ cậu ta đứng ra nói đỡ thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Đều là lỗi của ông, Yên Linh nhà chúng ta tốt như vậy, gả cho nhà nào mà chẳng được. Thế mà ông cứ nhất quyết đòi gả con gái chúng ta cho cậu ta.
Khó khăn lắm mới khỏi bệnh, không biết gì nhưng lại biết ba hoa bốc phét!”
"Chuyện ngày hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách anh ấy!" Đường Yên Linh đột nhiên nói.
Nhìn thấy con gái mình nói đỡ cho Trần Vạn Nam, hai vợ chồng đều sửng sốt.
Trần Vạn Nam không nói gì, giờ anh đã có Tiên Y Thiên Kinh, tương lai dù là tiền bạc, quyền lực hay danh vọng anh đều dễ dàng có được.
Một tên xã hội đen chuyên đi đào đất mà khiến anh phải bận tâm sao?