Kể từ khi An Tử Yến tức giận vứt microphone, việc Tô Cẩm Lê bị thương bị làm ầm ĩ lên, cuộc sống của Kiều Nặc không còn bình yên nữa.
Sau khi bị đào thải cậu ta đã bị Thường Tư Âm đẩy rời đi trại huấn luyện.
Bì sốt ruột dọn đồ nên còn vài quần áo với đồ dùng chưa kịp lấy đi, là Thường Tư Âm chuyển phát nhanh cho cậu ta.
Lúc đi lại đụng phải Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê lạnh nhạt không nhìn cậu ta một cái, trong lòng cậu ta còn không phục, cảm thấy Tô Cẩm Lê đang giả vờ.
Kiều Nặc nghĩ cậu ta vì tương lai mình đi khiêu chiến thí sinh có thể thắng được là không có vấn đề gì cả.
Chẳng qua là Tô Cẩm Lê cùng An Tử Hàm quan hệ tốt, lại là nghệ sĩ tiềm lực mới ký hợp đồng ở công ty An Tử Yến, mới có thể được che chở.
Nhưng sau khi sự kiện bùng nổ, cậu ta chết lặng.
Câu ta lên Weibo xem toàn bộ hành trình, lướt xuống dưới, hầu như chẳng ai nói giúp cậu ta, mọi người đều mắng.
Lại xem Weibo của mình, quả thực chính là đại họa, như cậu ta đã làm điều gì thương thiên hại lí vậy.
Sau khi bị đào thải cậu ta liền trở về công ty, nhưng ngày hôm sau thức dậy, những thực tập sinh khác còn nghị luận sôi nổi về cậu ta.
Thật sự là lớn chuyện, ai cũng đã biết, dù sao thực tập sinh trong công ty chưa bao giờ phải bị tịch thu điện thoại.
Ngày hôm sau cậu ta cũng không tham gia luyện tập, công ty cũng không sắp xếp công việc, cậu ta ngồi trong văn phòng người đại diện một ngày.
Cuối cùng lại nhận tin: Để cậu ta về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
“Đại khái là bao lâu?” Kiều Nặc thử hỏi, trong lòng đã bắt đầu lạnh lẽo.
“Ngắn thì ba, bốn tháng đi.” Người đại diện trả lời như vậy, vẻ mặt cũng không đẹp đẽ gì, chắc cũng đã bị lãnh đạo phê bình rồi.
“Lâu nhất thì sao?”
“Cầu nguyện tiếng gió qua đi đi, chuyện cậu không quá ác liệt, thăng cấp không được, dân mạng cũng dễ quên, có lẽ cũng sẽ không lâu lắm.”
“Vậy việc ra mắt……” Kiều Nặc vẫn không chịu hết hy vọng.
Người đại diện rốt cuộc hết kiên nhẫn, không nhịn được la mắng: “Tôi nói lúc cậu khiêu chiến có động não không vậy? Hả? Cậu cũng được xem điện thoại mà, biết Tô Cẩm Lê đây nổi tiếng bao nhiêu không? Trương Thải Ni xào cp cũng có thể bị fans mắng không chịu được, cậu lại khiêu chiến cậu ta lúc cậu ta bị thương?!”
“Tôi thấy tổ tiết mục muốn phong tỏa tin tức, không nghĩ tới bọn họ sẽ công khai.”
“Tô Cẩm Lê vừa mới ký hợp đồng với Truyền Kỳ Thế Gia, cậu không biết sao? Cậu còn chọc tới trên đầu người ta? Anh ta có thể buông tha cậu? Lần này cậu đắc tội Truyền Kỳ Thế Gia, tổ tiết mục, cho dù để lại thì cậu đi đường nào?”
“Tôi đã hối hận……” Kiều Nặc chỉ có thể trả lời như vậy.
Người đại diện tức giận xoa mặt, lại phân phó: “Về nhà đi thôi, tận khả năng đừng ra cửa, như tội phạm chạy trốn vậy. Chờ qua trận này có khi giảm bớt được.”
Kiều Nặc thật sự về nhà, nghỉ ngơi một thời gian chờ tới lúc tập mới phát ra.
Cậu ta đã rất lâu không xem điện thoại, nhưng mà vẫn là không nhịn được, dùng tiểu hào lên Weibo xem……
Thực tập sinh ghê tởm nhất Kiều Nặc.
Kiều Nặc nhìn thấy câu này rít gào trong nhà, cậu ta chỉ khiêu chiến Tô Cẩm Lê mà thôi, đến mức này sao? Đến mức này sao?
Cậu ta đã hối hận!
Còn chưa được sao?
Nếu không làm người, fans dạy ngươi làm người.
Kiều Nặc mấy ngày này cũng suy nghĩ những việc này, cảm thấy ủy khuất, cũng ý thức được mình sai rồi, nhưng cảm giác mạnh mẽ nhất là hận Tô Cẩm Lê.
Cậu ta cũng tự biết mình, rõ ràng là cậu ta chủ động khiêu chiến Tô Cẩm Lê, lại ghi hận Tô Cẩm Lê……
Nhưng sau khi vào Weibo, thấy người đại diện đã đăng Weibo của cậu ta một bài xin lỗi chân thành tha thiết, nhưng vẫn bị mắng long trời.
Lại đi tìm Tô Cẩm Lê, lại là một mảnh ánh nắng tươi sáng, tất cả đều là khen Tô Cẩm Lê tốt.
Ngay sau đó, cậu ta thấy được tin tức khiến cậu ta khiếp sợ từ tâm hồn: Tô Cẩm Lê là em trai Thẩm Thành.
Tin tức này bị tổ tiết mục phong tỏa, có lẽ là muốn chờ tập mới phát ra làm điểm bạo, hấp dẫn độ chú ý. Là người trong công ty vừa bị đào thải nói, cậu ta ở hiện trường, thiên chân vạn xác.
Kiều Nặc hoàn toàn chết lặng.
Sau đó ôm mặt khóc.
Cậu ta đã từng nghĩ tới, nếu muốn thay đổi hoàn cảnh này cũng chỉ có một phương pháp: Sau này phải nổi tiếng hơn Tô Cẩm Lê.
Như vậy sẽ có fans giúp cậu ta, có người thảo phạt, cũng có thể giống những minh tinh khác, fans xuất động là có thể đại sát tứ phương.
Nhưng Tô Cẩm Lê đâu dễ vượt qua như vậy?
Em trai của ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử.
Người mới được coi trọng nhất công ty lưu manh nhất giới giải trí, nhiều tài nguyên nhất Truyền Kỳ Thế Gia.
Anh em thân thiết với nhị thế tổ An Tử Hàm, ai không biết An gia bao che người mình? An Tử Hàm càng là vô pháp vô thiên.
Kiều Nặc suy sụp.
*
Mộc Tử Đào cũng sứt đầu mẻ trán, không chỉ là Kiều Nặc cùng với người đại diện, còn có mấy người Trương Cổ Từ.
Lúc《Thần Tượng Quốc Dân 》 phát lên còn tốt, ít nhất không có phản ứng lớn gì, hết thảy đều tứ bình bát ổn.
Sau khi phát tập hai, mọi người đoạn ngịch tập này cũng không quá để ý, cảm thấy bọn An Tử Hàm vận khí cũng không tệ lắm, nói không chừng có thể thuận lợi ra mắt.
Mèo mù gặp chuột chết.
Nhưng mà càng về sau, bọn họ càng thêm hối hận.
Thực tập sinh chân chính ưu tú, bị bọn họ lưu tại trong công ty, tính dùng phương thức khác ra mắt.
Phái đi vài thực tập sinh cùng An Tử Hàm bồi luyện, để nhân khí mấy người này tăng lên chút.
Đặc biệt là An Tử Hàm, hiện giờ nhiệt độ không thua gì một đường tiểu sinh, Thường Tư Âm bởi vì cùng An Tử Yến, Tô Cẩm Lê quan hệ không tồi, cho nên màn ảnh cũng cọ một ít, nhân khí cũng không thấp.
Trước mắt kịch bản chủ động tìm tới, đại ngôn chờ, không thua gì những nghệ sĩ mới ra mắt vừa mới được quảng bá cách đây không lâu, thậm chí còn có xu hướng vượt mặt họ.
Quan trọng nhất chính là, tạp chí trong nước cũng phát thư mời, hy vọng có thể mời An Tử Hàm cùng Thường Tư Âm đi quay chụp trang bìa.
Mộc Tử Đào từ trước tới nay cũng chỉ có 3 nghệ sĩ nổi lên, còn đều là nghệ sĩ lâu năm.
Tiết mục càng nổi tiếng, thì sẽ càng bị chú ý.
Ban đầu lãnh đạo công ty chỉ tìm Trương Cổ Từ dò hỏi, tại sao không phái thêm vài thực tập sinh? Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ quá đáng tiếc.
Trương Cổ Từ chỉ có thể trả lời: “Mấy thực tập sinh khác đều sắp xếp phương thức khác, không thể đi.”
Lãnh đạo cũng không quá truy cứu.
Nhưng sau khi việc Tô Cẩm Lê bùng nổ, lãnh đạo cuối cùng cũng biết vài chuyện, cộng thêm không biết là ai mỉa mai bên đó, làm lãnh đạo vô cùng tức giận.
Trương Cổ Từ cùng với Kiều Ngọc Hoa, Hồ Hải Cao đều bị kêu đến văn phòng.
“Mấy người tuyển người như thế nào vậy hả? Tự xưng là chuyên nghiệp, kết quả Tô Cẩm Lê có thể nổi tiếng như vậy lại buông tha, ký một tên Kiều Nặc ngu ngốc tới ghê tởm tôi?!” Lãnh đạo vỗ bàn, giọng nói hung tợn.
Hồ Hải Cao chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Lúc phỏng vấn Tô Cẩm Lê không có chút tài nghệ nào, chúng ta cũng không nghĩ cậu ta lại có thể……”
“Không có tài nghệ, nhìn mặt cũng có thể ký đi chứ?”
“Chúng ta muốn bồi dưỡng nghệ sĩ có sắc đẹp cũng như thực lực.”
“Mấy ngừơi xem bồi dưỡng ra được cái gì? Nhìn lại người bị mấy người đào thải, hiện tại nổi tiếng thành cái dạng gì?” Nói, chỉ vào Hồ Hải Cao nói, “Thẩm Thành lại rất hứng thú với ông.”
“Tại sao?” Hồ Hải Cao cảm thấy rất kỳ quái.
“Lúc trước Tô Cẩm Lê chỉ nhớ tên công ty anh trai mình có trái cây, chạy đến công ty chúng ta chờ người, muốn chờ Thẩm Thành. Kết quả ông thấy được rồi nơi nơi mỉa mai Tô Cẩm Lê, hiện tại Tô Cẩm Lê chạy đến chỗ Thẩm Thành khóc lóc kể lể đi, ông tự giải thích với Thẩm Thành đi thôi.”
“Tôi cũng không biết việc này, ngay lúc đó cậu ta cho tôi ấn tượng này mà.”
“Cái gì cũng không biết ông lại đi kể? Ông có khác gì mấy mụ ăn hạt dưa đầu thôn không?”
Hồ Hải Cao không nói, một giáo viên kỳ cựu hơn nửa thế kỷ, đương nhiên bị lãnh đạo công ty phê bình như vậy cũng chẳng còn mặt mũi nào.
“Được rồi, ông đi trước đi.” Lãnh đạo lại lần nữa mở miệng, có vẻ nhìn thấy Hồ Hải Cao liền khó chịu.
“Đi nơi nào?”
“Chuẩn bị đi theo Thẩm Thành tâm sự, tâm giao.”
“Thật sự muốn gặp mặt?”
“Không thì sao? Kinh ngạc thế à, còn chuẩn bị muốn ký tên?”
Hồ Hải Cao mím môi, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.
Trương Cổ Từ thấy lãnh đạo nhìn về phía mình, liền biết đến phiên mình rồi.
“Ánh mắt câu trước kia tốt lắm mà, sao giờ lại thế này?” Lãnh đạo hỏi anh.
“Tô Cẩm Lê không phải tôi phỏng vấn.” Trương Cổ Từ cũng chưa gặp qua Tô Cẩm Lê.
“Tôi nói là ánh mắt nhìn tiết mục.”
Trương Cổ Từ thở dài một hơi: “Kỳ thật rất nhiều công ty không bằng chúng ta, ít nhất chúng ta phái đi 4 người, mấy công ty khác mắt cao chẳng đưa ai qua.”
Lãnh đạo nghe xong, bẹp miệng, ấp ủ một hồi cũng không nói được gì.
“Ba Nhược Ba La có Ô Vũ là tự trộm chạy tới, Truyền Kỳ Thế Gia không có ai, chỉ có Tô Cẩm Lê là thêm sau đó. Hoa Sâm nhân cơ hội tặng một người, kết quả phẩm hạnh không hợp, có lẽ cũng tức giận vô cùng.” Trương Cổ Từ tiếp tục nói.
Lần này, ba ông lớn trong làng giải trí đều mù quáng.
Mộc Tử Đào so sánh qua vẫn người thắng.
Lúc trước Mộc Tử Đào bỏ lỡ Tô Cẩm Lê, quả thực bỏ lỡ mấy trăm triệu. Hiện tại, lãnh đạo Mộc Tử Đào thoải mái trong lòng hơn được xíu.
*
Mấy ngày này Hầu Dũng đều đang chọn kịch bản thích hợp cho Tô Cẩm Lê, sau đó trong lòng run sợ bàn kế hoạch cùng An Tử Yến.
An Tử Yến yêu cầu, hết thảy sắp xếp cho Tô Cẩm Lê đều phải báo lại cho anh.
Hầu Dũng mỗi lần nhìn An Tử Yến đều run sợ, nhưng vì tiểu thiên sứ nhà mình chỉ có thể căng da đầu.
Ngồi trong văn phòng xem kịch bản, đột nhiên có người tới gõ cửa phòng, nói: “Anh Dũng, có khách.”
Hầu Dũng ngoài ý muốn, lại thấy Kiều Lâm Nhi xách theo một đống lễ vật đến, tức khắc trong lòng trầm xuống.
Kiều Lâm Nhi là nghệ sĩ lúc trước anh mang, bởi vì chọc tới Ngô Na, anh vì bảo hộ Kiều Lâm Nhi bị giải trí Hoa Sâm sa thải.
Lúc ban đầu, Kiều Lâm Nhi còn biểu hiện rất khá, cho anh mượn 5000 tệ, nói: Anh Dũng, tôi gom góp cũng không nhiều lắm, nhưng cũng rất cảm ơn anh.
Nhưng sau đó anh phát hiện Kiều Lâm Nhi chặn anh.
Sau đó không lâu có người chụp hình cho anh phun tào, nói Kiều Lâm Nhi đăng lên vòng bạn bè, nói đều do người đại diện, làm mình chọc tới Ngô Na, giả bộ cực kig vô tội.
Anh tức khắc nản lòng thoái chí.
Hiện tại, Kiều Lâm Nhi đột nhiên tới cửa tìm anh.
Rõ ràng không phải tới vì anh.
Tác giả có lời muốn nói:
An Tử Hàm: Tô Cẩm Lê, anh tôi lừa cậu! Cậu nhanh xử lý anh ấy.
Tô Cẩm Lê hùng hổ đi.
Tô Cẩm Lê: Em nghe nói anh lừa dối em!
An Tử Yến hoảng sợ: Anh thật sự không nhịn được, em có thể tha thứ cho anh không?
Tô Cẩm Lê: Sao anh lại như vậy?!
An Tử Yến: Anh biết sai rồi.
Tô Cẩm Lê muốn đánh người.
An Tử Yến ngoan ngoãn lấy nữa con cá ăn thừa ra: Anh đi đổ.
Tô Cẩm Lê:……
Lừa cái này sao?