Buổi tối, anh có một buổi tiệc rượu xã giao anh vào phòng mở tủ định lấy đồ thay, anh bước lên phòng chính mình nhưng suýt chút nữa đã không còn nhận ra vì mọi thứ quá mới mẻ, đảo mắt quanh một vòng liền đi đến mở tủ đồ, mới phát hiện tủ đồ của mình đã biến thành tủ đồ của cô rồi.
"Châu Thiên Thiên, mau vào đây!"
Nghe tiếng anh gọi, cô từ bên thư phòng chạy sang, thấy anh đứng trước phòng ngủ sắc mặt tối sầm cô liền hiểu ra vấn đề.
"Tại sao đồ của cháu lại treo ở đây!"
Anh mới thiết kế lại kiểu dáng phòng ngủ đơn giản giờ hoàn bị cô phá hư, ga trải giường và mền bị Châu Thiên Thiên thay thành màu hồng, dưới một góc mền còn mộ ra một cái váy ngủ hình con thỏ, tủ đầu giường thì bị cô biến thành bàn trang điểm, cô để đầy mỹ phẩm bảo dưỡng các loại, ngay cả phòng tắm bên trong cũng đều là đồ của cô.
"Đây là phòng của em!"
Anh trầm mặt.
"Phòng của cháu chẳng phải ở bên kia sao?"
Lâm Mặc Cảnh, mặc dù đầu rất đau, nhưng vẫn nhẫn nại nói chuyện với Châu Thiên Thiên.
"Nhưng bây giờ em muốn ở phòng này."
Xém chút nữa thì cô đã thốt lên nói cô muốn cùng anh ở chung một chỗ, nhưng rất may là kịp thời sửa đổi.
Cái đáp án có chút bốc đồng này làm Lâm Mặc Cảnh cũng chịu thua im lặng, anh sửng sốt một lát, nghĩ đến phòng ngủ chính có thêm phòng tắm, Châu Thiên Thiên ở đây cũng sẽ thuận tiện hơn, anh liền gật đầu tiếp nhận.
"Được rồi, vậy con ở đây, chú ở phòng kia."
Lâm Mặc Cảnh, mở tủ treo quần áo, phát hiện Châu Thiên Thiên đem quần áo của anh và cô để xen kẽ vào nhau, anh thích màu sậm, quần tây áo sơ mi, xen lẫn của cô màu sắc rực rỡ, các loại váy có hoa văn hình vẽ, áo sơ mi, áo thun, có cảm giác rất thân mật không thể nói ra, khi anh kéo ra ngăn kéo màu đen anh thấy, quân lót màu xám tro của anh, và màu sắc theo phong cách của cô, các loại quần lót nhỏ lớn xếp chồng lên nhau để chung một chỗ, cả người anh lập tức nóng lên.
Anh thở dài, anh tùy tiện lấy một bộ áo tây trang sau đó liền nhanh chóng đóng tủ lại.
Lâm Nguyệt nha, chợt nhớ gì đó liền lên tiếng.
"A, cà vạt em giúp anh lấy cà vạt, em cất ở ngăn dưới này!"
Cô cúi xuống tìm giúp anh một cái cà vạc để phối, chiếc váy ngắn một lần nữa vì động tác của cô mà kéo ngăn lên. Anh vố dĩ không muốn nhìn, nhưng cô cứ hết lần này đến lần khác tùy tiện, trong mắt Châu Thiên Thiên có nhận định anh là đàn ông không vậy. Cô đưa cà vạc trước mặt anh, Lâm Mặc Cạn nhận lấy.
"Về sau lúc ở nhà không được phép mặc váy, mặc quần dài vào!"
Anh lên tiếng sau đó bỏ đi, khiến cô tức tối ra mặt.
Châu Thiên Thiên, đứng trong phòng ngủ lẩm bẩm, thật không ngờ tới là Lâm Mặc Cảnh luôn luôn né tránh cô, nói thế nào đi nữa cô cũng được xem là cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, được rồi, coi như không được như hoa như ngọc, thì cũng coi như là một cô gái trẻ tuổi đi, anh thậm chí ngay cả nhìn cô lâu thêm một chút cũng không thèm.
Lâm Mặc Cảnh, đáng ghét! Anh nói không được mặc váy thì sẽ không được mặc sao? Anh dựa vào cái gì ra lệnh chứ?
Mở tủ đựng quần áo ra, Châu Thiên Thiên cẩn thận kiểm tra hết quần áo của cô, được thôi, nếu anh không chịu nhìn cô, cô liền ăn mặc mát mẻ thêm nữa, và nóng bỏng hơn để hấp dẫn ánh mắt của anh. Anh càng cấm cô càng làm, xem anh chịu đựng được bao lâu!
Thật ra nghĩ ra chuyện dùng sắc đẹp mê hoặc anh không phải là do cô nghĩ ra, mà phải kể đến hai ngày trước, khi Lô Na cùng Trịnh Sở đến đây. Bọn họ thừa dịp Lâm Mặc Cảnh vắng nhà mà đến đây xem tình hình của cô, lúc ấy bộ dạng của Châu Thiên Thiên rất chán trường.
"Này, ở cùng đã mấy ngày rồi tình cảm có phát triển không hả?"
Lô Na, dò hỏi, cả Trịnh Sở cũng tò mò hướng mắt về cô xem tình hình. Châu Thiên Thiên thở dài nỗi lòng đau thắt mà trả lời.
"Anh ấy sáng đi đến tận khuya mới về, anh ấy không hiểu vì sao luôn tránh nè mình!"
Trịnh Sở, nhìn ra được nỗi lòng của cô, cậu ta gương mặt điển trai cũng hiện rõ sự đồng cảm.
"Có lẽ chú ấy thực sự quá bận thôi, cậu kiên trì một chút xem sao?"
Châu Thiên Thiên, uất ức.
"Mình còn chưa đủ kiên trì à? Mình kiên trì đã sáu năm rồi đó, còn muốn mình phải đợi bao lâu đây!"
Lô Na, vỗ vai cô một cách.
"Nếu chú ấy nhất quyết tránh né, thì cậu phải dùng đòn chí mạng thôi!"
Cô và Trịnh Sở đều đồng thanh hỏi.
"Là sao?"
Lô Na, vẻ mặt nghiêm túc.
"Mỹ nhân kế! Người xưa có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ Thiên Thiên nhà ta xinh đẹp động lòng như vậy, ai lại không động tâm chứ?"
Châu Thiên Thiên, chớp chớp mắt.
"Thật không?"
"Lại đây, hai người lại đây!"
Lô Na, kéo hai người lại nói nhỏ. Sau khi nói xong cả cô và Trịnh Sở đều ngượng ngùng đỏ mặt.
***
Tiệc rượu bắt đầu từ lúc 7 giờ tối, kết thúc sau 9 giờ. Lâm Mặc Cảnh đã ngà ngà say, anh ngồi bên bàn tiệc nhấp nháp chút nước lọc để giảm đi lượng cồn trong bụng, anh gặp đối tác vì xã giao uống đã quá chén rồi, đầu cũng có chút quay cuồng.
Lúc anh định xoay đầu đi, thì có một người đàn ông đi đến bên cạnh còn mang theo một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo, ăn mặc ôm sát để lộ đường cong tiến đến chỗ anh.
Nụ cười trên môi người đàn ông tuy hoà nhã, nhưng hàm ý sau đó không ai biết trước được.
"Giám đốc Lâm, về chuyện hợp đồng mong anh vẫn nên cho tôi một cơ hội, anh vẫn chưa xem qua dự án đã nói là không thể hợp tác có quá gấp gáp rồi không?"
Lâm Mặc Cảnh, nụ cười trên môi cong nhẹ, anh cười khẩy.
"Đài Bắc này có ai chẳng biết công ty của giám đốc Trương đây đã gặp rắc rối lớn, anh đang ở bên bờ vực thảm. Tôi sao có thể hợp tác với anh, anh cũng nên hiểu cho tôi!"
Đáy mắt người đàn ông toát lên sự nguy hiểm độc đoán, công ty của anh ta đang thiếu hụt kinh tế rất lớn, vì làm ăn thua lỗ nên chẳng ai chịu đầu tư. Anh đi đến bước đường cùng rồi, cũng chỉ còn trông mong vào đến Lâm Mặc Cảnh có thể cho anh một cơ hội, dù sao Lâm Nhất cũng là một công ty có uy tính ở Đại Bắc này. Nhưng Lâm Mặc Cảnh nhất quyết khướt từ khiến anh chán ghét.
"Lâm Tổng, chỉ cần giúp tôi có thêm số vốn. Người phụ nữ bên cạnh tôi sẽ hai tay nhường cho anh, tùy ý mà chơi đùa!"
Anh cười khẩy, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh người đàn ông. Cô ta quả thật xinh đẹp nhưng quá lẳng lơ rồi, ánh mắt si mê của cô ta dành cho anh khiến anh buồn nôn thật.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"
Nụ cười trên môi người đàn ông tắt liệm, đáy mắt anh ta như đang toan tính cái gì. Sau đó người đàn ông khẽ cười.
"Thôi, tôi không ép anh nữa. Uống với tôi một ly nào, xem như bỏ qua cho sự thất lễ của tôi!"
Người đàn ông đưa ly rượu vang trước mặt Lâm Mặc Cảnh, anh không muốn đôi co thêm liền nhận lấy sau đó uống cạn.
"Tôi còn có việc, xin được phép về trước!"
"Không tiễn giám đốc Lâm!"
Sau khi anh rời đi, người đàn ông cúi xuống ghé sát vào tai người phụ nữ bên cạnh.
"Làm cho tốt việc của cô, sau đó chụp vài tấm hình. Tôi xem lần này hắn còn ngoan cố không!"