Sáng của ngày hôm sau, Châu Thiên Thiên mang theo cặp mắt như gấu panda xuống lầu. Người làm đã chuẩn bị đồ ăn sáng, vú Loan đã làm ở đây hơn mười năm rồi. Châu Minh là đàn ông thường xuyên bận rộn bên ngoài, ở công ty là hàng khối việc, cho nên việc ở nhà đều do vú Loan lo liệu. Bà ấy đã ngoài năm mươi, Châu Thiên Thiên rất có cảm tình với người vú này, vì bà luôn chu toàn mọi thứ kể cả chăm lo cho cô. Những việc liên quan đến con gái thì vú Loan luôn bên cạnh đồng hành cũng cô.
Châu Minh, ngồi trước bàn ăn tay cầm báo kinh tế đọc rất chăm chú. Lúc thấy cô xuống, bố liền đặt tờ báo xuống bàn.
"Thiên Thiên, hai mắt của con... Cứ như gấu panda thế?"
"Bố... Nhìn con xấu lắm sao?"
Cô hỏi lại. Châu Minh liền gượng nở một nụ cười an ủi.
"Ồ, không xấu. Con gái bố là xinh đẹp nhất! Dù là gấu panda thì trong mắt bố con cũng là một con gấu rất xinh đẹp."
Châu Thiên Thiên, cắn miếng bánh mỳ.
"Bố, bạn của bố... Rất đẹp trai!"
"Con nói ai?"
"Thì chú Lâm đó!"
Châu Minh, cười nhìn cô khó hiểu.
"Sao lại khen cậu ấy đẹp trai vậy?"
"Thì sao? Chẳng lẽ bố không thấy chú ấy rất đẹp sao?"
Châu Minh, nhướng mày.
"Bố cũng rất đẹp trai đó! Con nhìn kỹ xem bố và câu ta ai đẹp trai hơn."
Bố cô là đang ghen tỵ với người ta sao?
Nhưng Châu Thiên Thiên lại rất thành thật.
"Bố kém xa chú Lâm luôn ấy! Sau này con nhất định sẽ gả cho chú ấy."
"Nói bậy gì thế? Con còn nhỏ lo mà học hành đi."
Ăn xong miếng bánh mỳ, Châu Thiên Thiên liền đứng lên.
"Bố, đưa con đến trường!"
Châu Minh, giọng có chút nghiêm nghị.
"Bố đến công ty gấp, không tiện đường. Con tự đi đi!"
Châu Thiên Thiện, giận đến mặt cũng chuyển sắc.
"Bố đúng là ác phụ mà, bố làm riết người ta cứ nghĩ bố không có con gái đó!"
Bóng dáng cô hằn hộc ra khỏi nhà, Châu Minh liền cười trước dáng vẻ bực bội của con bé này. Tính khí thật sự rất nóng nảy!
***
Đi bộ mất 10 phút hơn mới đến trường, đi ngang qua xe trà sữa liền gọi một ly to. Uống vài hơi mới nuốt được cơn giận, người bố của cô suốt ngày bận bận chẳng thèm quan tâm đến cô.
Lô Na, từ trên chiếc xe hơi bước xuống khiến cô kinh ngạc đến mồm há to. Châu Thiên Thiên, vẫy vẫy tay liền chạy đến.
"Lô Na, Lô Na... "
Chân liền bị khựng, vì người đàn ông trên chiếc xe sang trọng bước xuống là Lâm Mặc Cảnh. Lô Na, thấy cô liền gọi lại.
"Thiên Thiên, lại đây... Đây là cậu của mình nè!"
Lô Na, quay sang Lâm Mặc Cảnh.
"Cậu, đây là Châu Thiên Thiên cô bạn thân mà cháu hay kể với cậu đấy!"
Sự tình trùng hợp khiến cô và anh đều đứng hình. Như Lâm Mặc Cảnh rất nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nụ cười trên môi càng nở rộ.
"Thì ra là cháu... Thiên Thiên!"
Châu Thiên Thiên, nhìn thấy nụ cười đó tim liền thoáng chút loạn nhịp.
"Vâng, chào chú Lâm."
Lô Na, có chút kinh ngạc.
"Hai người quen nhau sao?"
"Rất thân!"
"Rất thân!"
Cả hai đều đồng loạt nói chung một đáp án.
Ánh nắng rạng rỡ chiếu gọi trên thân ảnh hoàn mỹ của Lâm Mặc Cảnh, vỡ vụn tia nhỏ phát hoạ những đường nét hoàn mỹ không gì sánh bằng của anh.
Sau kể từ lần biết được Lâm Mặc Cảnh là cậu của Lô Na, thì tần suất gặp mặt giữa cô và anh tăng dần hơn. Mối quan hệ càng lúc càng thân thiết, Châu Thiên Thiên cô gái mười bốn tuổi lần đầu tiên hiểu được thế nào là rung động trước một người.