Đêm đó, thật ra cô không bị trật chân, nhưng Hạ Quý Thần vừa biết chuyện thì đã chạy thẳng đến hiện trường đêm tiệc.
Trên đường đưa cô về, vẻ mặt anh không tốt, nhưng lúc cô bước đến bốt điện thoại công cộng gọi cho Thiên Ca, nói vài lời khiến cô ta uất ức, thì anh vẫn giúp cô.
Sau khi lên xe, anh trách cô, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Cô nhớ rất rõ, đêm hôm đó cô đã nói với anh rằng cô muốn cho anh một bất ngờ.
Khi đó, bầu không khí trong xe vô cùng quái dị, cô nửa đùa nửa thật nói với anh rằng cô còn trông cậy vào sự ủng hộ của YC, lỡ như YC đóng cửa...
Cô còn chưa nói xong, anh đã lên tiếng: “Không có YC thì em vẫn còn có anh.”
Mấy chữ này tựa như là một thước phim quay chậm, từng chữ từng chữ đi vào tim cô, khiến cho đêm đó, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một câu “Hoa xuân rơi vào làn nước mùa thu, nắng hè chiếu vào lớp bùn ngày xuân, từ nay về sau trong tim em đã có một người...”
Đó là lúc cô bắt đầu yêu anh.
Ba năm sau, cũng là một bữa tiệc từ thiện, cũng trên cùng một con đường, anh và cô đã là của nhau.
---
Trước khi lên xe, Hạ Quý Thần đã nói với Quý Ức rằng đợi lát nữa về nhà sẽ có chuyện vô sỉ hơn chờ cô.
Về đến nhà, Hạ Quý Thần thật sự đã làm ra chuyện vô sỉ với Quý Ức một lúc lâu.
Đợi đến khi Quý Ức đã hoàn toàn kiệt sức, ngủ thiếp đi, thì Hạ Quý Thần đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, quay đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Quý Ức trong chốc lát, sau đó anh mới nhẹ nhàng vén chăn lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.
Lúc quay trở ra, Hạ Quý Thần đã thay đồ đàng hoàng.
Anh bước đến bên giường, giúp Quý Ức đắp lại chăn, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, rồi mới cầm lấy ví tiền và chìa khóa xe đi ra cửa.
Sau khi lái xe ra khỏi cư xá, Hạ Quý Thần dừng lại ở ven đường, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn về phía căn hộ của mình một cái, sau đó mới mở phần tin nhắn của Trần Bạch ra.
Hai tiếng trước, Trần Bạch đã gửi tin nhắn trả lời cho anh.
Sau khi xem xong, Hạ Quý Thần gửi cho Trần Bạch một cái tin nhắn, sau đó mới giẫm chân ga, điều khiển vô-lăng. Trong đêm tối, trên đường không một bóng người, xe của anh lao nhanh về phía trước.
“Hạ tiên sinh, anh muốn uống ly trà không?”
Hạ Quý Thần lắc đầu, hỏi thẳng: “Cô ta đang ở đâu?”
“Trong phòng thẩm vấn.” - Người dẫn đường cho Hạ Quý Thần đáp, sau đó người kia lại hỏi: “Bây giờ anh muốn gặp cô ta à?”
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, không nói gì.
“Hạ tiên sinh, mời anh đi bên này.”
Hạ Quý Thần nhấc chân bước theo người dẫn đường.
Đi dọc theo hành lang, rẽ hai lần, lúc đi đến một nơi có ánh sáng yếu nhất, người dẫn đường dừng bước, lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó mới quay sang nói với Hạ Quý Thần: “Mời.”
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, đợi người dẫn đường lui về sau một khoảng, anh mới đẩy cửa ra.
Thiên Ca ngồi bên trong. Nghe thấy tiếng mở của, cô ta cứ cho rằng luật sư của mình đã đến, nên vội ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc nhìn thấy Hạ Quý Thần, niềm vui trong mắt cô ta vụt tắt.
Hạ Quý Thần không quan tâm đến vẻ mặt thoáng chốc thay đổi của Thiên Ca, anh yên lặng đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó mới nhấc chân đi vào.
Anh lịch sự đóng cửa lại, rồi mới thong thả bước đến đối diện Thiên Ca, đứng cách một cái bàn, anh giơ tay, nhẹ nhàng kéo ghế ra, thoải mái ngồi xuống.
Ánh mắt Thiên Ca vẫn dõi theo từng cử động của Hạ Quý Thần từ lúc anh đứng ở cửa cho đến khi anh ngồi đối diện cô.
Cô nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần thật lâu, thấy anh mãi vẫn không có ý định nói chuyện, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Anh tới là để cười nhạo tôi đó sao?”