Thiên Ca vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt thì đã có hai phóng viên cầm microphone đi đến bên cạnh cô ta.
“Thiên Ca tiểu thư, xin hỏi, đối với tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô có điều gì muốn nói?”
“Thiên Ca tiểu thư, xin hỏi, cô sẽ xin lỗi Quý Ức tiểu thư sao?”
Thấy hai người phóng viên kia phỏng vấn Thiên Ca, những phóng viên khác cũng hoàn hồn, nhao nhao giơ microphone chạy lại.
“Thiên Ca tiểu thư, theo như lời mà Tạ Tư Ngọc tiểu thư đã nói, vậy thì hình tượng mà cô đã xây dựng trước mặt công chúng hoàn toàn trái ngược với con người thật của cô, cô có biết là cô làm như vậy chính là đang lừa gạt công chúng không?”
“Thiên Ca tiểu thư…”
---
“Má ơi, quả thực là làm hỏng tam quan (*) của tôi mà, thật không ngờ Thiên Ca lại là người như vậy!”
“Đúng đó, tôi cứ cho rằng chuyện của Quý Ức bị lúc trước chỉ là tai nạn xe cộ mà thôi, không ngờ là do có người hãm hại.”
“Gặp phải bạn bè như vậy quả thực là đáng buồn. Tôi nghe nói sau khi Quý Ức nằm hôn mê trong bệnh viện ba năm, vào lần đầu tiên quay trở lại đóng phim, sắc mặt của cô ấy rất tệ, thời gian quay phim lại lâu, nên cô ấy kiệt sức, cả người đầy mồ hôi.”
“Tạ Tư Ngọc cũng thật cố chấp, vậy mà cuối cùng, cô ta lại thẳng thắn tự thú với cảnh sát!”
“Bị dồn ép quá mà, nếu là tôi, bạn trai bị cướp, con thì bị liên lụy mà sảy mất, tôi cũng sẽ làm như vậy!”
“Cho nên, nói đi nói lại, Thiên Ca là người không biết tốt xấu, Tạ Tư Ngọc cũng có hơi đáng thương!”
“Đáng thương cái gì? Lúc ban đầu, cô ta cũng là đồng lõa, nếu như không phải Thiên Ca khiến cho cô ta nổi giận, thì cô ta sẽ làm như vậy sao? Thật sự không đáng để đồng tình chút nào!”
“Đúng vậy, không đáng đồng tình, là chó cắn chó mà thôi. Ngược lại, tôi thấy Hạ Quý Thần rất là đàn ông đó nha! Vì người con gái mình yêu, anh ta cũng dám cầm dao đi giết Thiên Ca, có một câu nói… Nói như thế nào ấy nhỉ? Quả thực là sức mạnh bùng nổ của bạn trai!”
“Nếu bạn đối xử không công bằng với cô ấy, thì tôi sẽ dùng cả cuộc đời mình để đánh đổi!”
“Đúng, đúng, đúng, cho nên tôi nghĩ, thật ra hình tượng nam thần của tôi vốn không bị phá hủy đâu…”
---
So với những chuyện đặc sắc không ngừng xảy ra trong gian phòng khách sạn ở tầng trên, thì màn ảnh lớn đang chiếu trực tiếp hiện trường tại sảnh tiệc cũng vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Tạ Tư Ngọc cúp máy không lâu, thì đã có cảnh sát đi vào phòng.
Người bị còng tay giải đi không chỉ riêng Tạ Tư Ngọc, mà còn có Thiên Ca.
Đám phóng viên tại hiện trường cũng không bởi vì tiếng quát của cảnh sát mà ngừng chụp ảnh.
Mãi cho đến khi Thiên Ca chui vào xe cảnh sát, màn hình tại sảnh tiệc vẫn còn tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Trên màn hình đã không còn xuất hiện hình ảnh của Thiên Ca, từ nãy giờ, Quý Ức đã thay xong lễ phục, bước xuống lầu, ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt vào màn hình.
Hạ Quý Thần thản nhiên thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Quý Ức.
Vẻ mặt cô không có quá nhiều phấn khích và kích động, nhưng mắt cô lại sáng lên, môi cũng khẽ nhếch lên. Anh biết, hiện tại trong lòng cô hẳn là đang cực kỳ vui vẻ.
Hạ Quý Thần dịu dàng nhìn cô trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Nghe anh nói, Quý Ức “A” một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Hạ Quý Thần đứng dậy trước, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó anh chủ động giơ tay cầm lấy túi xách của cô.
Nhận ra hành động của anh, lúc này Quý Ức mới vội vàng đứng lên.
Hạ Quý Thần thản nhiên nắm tay cô, dẫn cô đi ra cửa.
Cứ đi đôi ba bước, cô lại quay đầu liếc nhìn màn hình một cái.
Mãi cho đến khi ra khỏi sảnh tiệc, ngồi vào xe, lúc Hạ Quý Thần đang khom người thắt đai an toàn giùm Quý Ức, thì bỗng dưng cô nắm lấy tay anh, đưa lên miệng mình, đột ngột cắn một cái.