Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Trong thời gian gần đây, cô lúc nào cũng hối hận, hối hận tại sao ngày hôm đó mình lại đi họp mặt như vậy? Hối hận sao lại uống nhiều như vậy? Hối hận bản thân sao lại không phát hiện mình có thai sớm hơn?

Thậm chí, mỗi ngày lúc ngủ không được, cô đều gọi điện thoại cho Thiên ca khóc lóc kể lể về những đau khổ và buồn bã của mình.

Thiên Ca không có chút mất kiên nhẫn nào, còn trò chuyện cùng cô tới nửa đêm. 

Cô lúc đó trong lòng thực sự có chút an ủi, cô mất đi tình yêu, mất đi đứa con, nhưng cô còn có Thiên Ca… Cho dù tình bạn của bọn họ bắt đầu không mấy tốt đẹp, nhưng sau đó, cô ta lại đem đến cho cô một cảm giác rất ấm áp.

Cho tới giây phút này, cô mới biết được rằng, thì ra cô đúng là không có đầu óc!

Kết cục bi thảm ngày hôm nay của cô là do một tay Thiên Ca gây ra, nhưng cô vẫn đem những nỗi đau khổ từ đáy lòng kể cho cô ta nghe. Hai người cách nhau cái điện thoại di động, mồm cô ta nói những lời an ủi, có phải trong lòng vừa tận hưởng nỗi đau của cô, vừa cười đắc ý hay không? 

Dương Lê nói không sai, Thiên Ca đã bán đứng cô rồi, cô cũng không biết còn ngu ngốc giúp Thiên Ca kiếm tiền!

Cô thật ngốc, cũng quá ngây thơ rồi. Lúc trước cô ta có thể đem lòng dạ độc ác của mình đối xử với một người tốt như Quý Ức, hại Quý Ức nằm trên giường bệnh ba năm, suýt chút nữa là không tỉnh lại. Cô ta hôm nay lại có thể vì vinh hoa phú quý mà hạ thủ chẳng lưu tình với Tạ Tư Ngọc.

Là cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, nghĩ Thiên Ca quá lương thiện rồi, cô tưởng rằng Thiên Ca sẽ luôn đối xử tốt với mình, chính là thật sự tốt với mình rồi… 

Tạ Tư Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, hai người đó vẫn còn mây mưa với nhau, tay của cô bất giác nắm chặt thành nắm đấm.

Một cơn thù hận trào lên, căn bản không có cách nào loại bỏ được thù hận. Từ sâu thẳm đáy lòng cô đang phát điên, cảm giác đó nhanh chóng bao phủ toàn cơ thể cô.

Không được, cô không thể cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ! 

Thiên ca đã bất nhân với cô, thì đừng trách cô bất nghĩa!

Tạ Tư Ngọc cô từ trước tới giờ không phải một cái bánh bao mềm, bất kể ức hiếp người nào cũng sẽ không nương tay!

Hơn nữa, Tạ Tư Ngọc cô bây giờ có cái gì để sợ nữa đâu? Sự nghiệp diễn xuất vẫn luôn không có tiến triển gì, khó khăn lắm mới gặp được Trần Minh Đạt, cô tưởng rằng mình đã có được hạnh phúc, kết quả cũng thất bại… 

Nhưng cô và Thiên Ca không giống nhau, dùng chuyện Hạ Quý Thần ám sát mình để tẩy trắng cho bản thân, đến hôm nay lại dính vào Trần Minh Đạt, lại muốn nhanh chóng thăng tiến, chỉ tiếc rằng, cô và cô ta đều đã từng không phải là hai con người rồi. Con người cô lúc đó chỉ một lòng giúp cô ta làm việc, giúp cô ta gây chuyện, cô và cô ta đều trải qua những ngày tốt đẹp, thế nhưng bây giờ, điều cô muốn ngược lại là cả hai cùng xuống địa ngục!

À, không, là cô ta bị cô đá xuống địa ngục, dù có phải làm tất cả, cũng phải lôi cô ta cùng xuống địa ngục!

Nghĩ đến đây, Tạ Tư Ngọc liền nhìn chăm chú vào màn ảnh lớn, bắt đầu cẩn thận quan sát. 

Cảnh tượng trong phòng có chút quen thuộc, hình như chính là gian phòng khách sạn của hội trường Bắc Dương.

Thiên Ca rời khỏi không lâu sau, Trần Minh Đạt nhìn lướt điện thoại rồi cũng đi, không phải những hình ảnh được phát ra trong màn ảnh đang xảy ra ở trên lầu chứ?

Tạ Tư Ngọc ngửa đầu lên, nhìn thoáng qua tầng thượng, nghĩ đến Thiên Ca mở căn phòng dùng làm phòng nghỉ ngơi, liền đột nhiên cất bước đi về phía mấy cánh truyền thông cách đó không xa. 

Cô căn bản không để ý bên cạnh có rất nhiều người đang nhìn, dứt khoát đi đến trước mặt cánh truyền thông mở miệng nói: “Các người muốn có tin tức giật gân hơn không? Nếu muốn thì đi theo tôi!”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!