Dương Lê không lên tiếng, dường như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó, qua một lúc lâu, lại đưa điếu thuốc đến bên miệng rít một hơi.
“Video là do chính tay anh quay, có thể không cần lộ mặt. Cuộc giao dịch này đối với anh mà nói, dường như rất có lợi…” - Thiên Ca lại lên tiếng. Nói xong, cô ta cũng không vội, tao nhã từ tốn nhả một vòng khói, khoảng năm sáu phút trôi qua, cô ta thấy Dương Lê vẫn không có dấu hiệu mở miệng, liền cúi người đến bên tai Dương Lê, hạ thấp giọng, nói:
“… Không phải anh cũng rất hứng thú với Tạ Tư Ngọc sao? Nhưng lại ngại bạn trai cô ta nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế này đi, tôi tặng thêm cô ấy cho anh…”
Trong mắt Dương Lê hiện lên dấu hiệu lung lay, nhưng vẫn còn chút lo lắng nên không trực tiếp đồng ý với Thiên Ca: “Nhưng Trần công tử nhất định sẽ…”
“Nhất định sẽ không tha cho anh?” - Dường như Thiên Ca biết Dương Lê định nói gì, đôi môi đỏ khẽ cười, tiếp tục nói:
“Không phải còn có tôi sao? Tôi cam đoan Trần công tử sẽ không động đến anh!”
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Thiên Ca đứng thẳng người dậy: “Anh cứ suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ kỹ rồi gọi điện cho tôi.”
Nói xong, Thiên Ca ấn điếu thuốc chưa hút xong vào gạt tàn bên cạnh, nhấc chân rời đi.
Cô đi chưa được vài bước, Dương Lê gọi cô dừng lại: “Cô nói cho tôi biết đi, vì sao cô muốn làm như vậy?”
Thiên Ca dừng bước.
Dương Lê quay đầu nhìn bóng lưng của Thiên Ca, nói cụ thể những lời mình vừa hỏi: “Tạ Tư Ngọc là người cộng tác trong công việc của cô, quan hệ giữa các người rất tốt, bên ngoài thì tình cảm như chị em. Cô có thể nói cho tôi biết lý do gì nhằm vào Quý Ức mà ngay đến cả Tạ Tư Ngọc cô cũng có thể vứt bỏ?”
Vì sao ư?
Những lời này như đâm vào phần mềm yếu trong đáy lòng Thiên Ca, vốn dĩ dáng vẻ đang lười nhác bỗng nhiên trở nên đông cứng.
Bởi vì… Hạ Quý Thần.
Giống như sáu năm trước, trong mắt mọi người xung quanh, cô và Quý Ức cũng tình cảm như chị em, nhưng cuối cùng vẫn là cô phản bội Quý Ức.
Đều là vì… Hạ Quý Thần.
Cô thích anh, thích đến phát điên, thích đến nỗi cô hoàn toàn không chịu nổi anh thích người khác.
Lúc đó, mặc dù Quý Ức và Hạ Quý Thần đã cắt đứt quan hệ nên Quý Ức không hề phát hiện ra. Nhưng cô ta thích Hạ Quý Thần, cô ta nhận ra mặc dù Quý Ức và Hạ Quý Thần không còn quan hệ, nhưng mỗi tháng anh đến thăm Quý Ức một lần, âm thầm, vụng trộm…
Cô ta không chấp nhận được nên đã đưa cành ô-liu cho Tạ Tư Ngọc, “liên thủ” với Tạ Tư Ngọc nhằm đưa Quý Ức vào chỗ chết.
Không biết tại sao mạng cô ta lại lớn như vậy, trận tai nạn xe thảm khốc như vậy cũng không khiến cô ta chết ngay tại chỗ!
Sau khi cô ta tỉnh giấc, cô không tiếc bất cứ giá nào nhằm vào Quý Ức, thậm chí tự tay mình hủy hoại Hạ Quý Thần mà mình yêu thương.
Khiến Hạ Quý Thần thân bại danh liệt hoàn toàn không phải mục đích cuối cùng của cô, khiến bọn họ mỗi người một ngã mới là mục đích thật sự, nhưng bọn họ vẫn ở bên nhau.
Cô không cam lòng, cô phải chia rẽ bọn họ. Cô không tin, nếu Quý Ức bị đàn ông khác làm nhục, bọn họ vẫn có thể ở bên nhau. Dù cho Hạ Quý Thần nguyện ý, Hạ gia cũng không bằng lòng, nếu như Quý Ức thật sự yêu anh ta, cũng sẽ không bằng lòng…
Thiên Ca nghĩ đến đây, bên môi nở một nụ cười tàn nhẫn, cô ta đáp Dương Lê, giọng nói lạnh lùng: “Bởi vì yêu, bởi vì hận.”
Đúng vậy, bởi vì yêu, bởi vì hận.
Bởi vì yêu, bốn năm trước cô có thể vứt bỏ Quý Ức.
Bởi vì hận, bốn năm sau cô có thể vứt bỏ Tạ Tư Ngọc.