“Quý Ức, có phải cô nên cho tôi một lời xin lỗi không? Tôi làm gì nào, cô dựa vào cái gì mà đạp tôi?”
Trong lòng Quý Ức cười lạnh một tiếng, bước chân rời đi không dừng lại một giây nào.
Dương Lê thấy lời mình như “gió thoảng mây bay”, càng phẫn nộ hơn: “Quý Ức, cô đừng khinh người quá đáng, cô bớt bày ra bộ dạng càn rỡ ở đây đi, cô cho rằng Hạ Quý Thần mà cô dựa dẫm vẫn còn là Hạ Quý Thần trước đây à? Tôi nói cho cô biết, hiện tại hắn ta chỉ là cái rắm!”
Quý Ức chợt dừng bước, ánh mắt cô vốn dĩ không vui, nay lại càng trở nên lạnh lẽo.
“Hắn ta là tội phạm giết người, cô hỏi một vòng những người ở đây, ai mà không né hắn? Ngày hôm đó ở nhà hàng, cô đừng thấy tất cả mọi người đều khách sáo nói chuyện với hắn, tôi nói cho cô biết, thật ra trong lòng mọi người đều xem thường hắn!”
Quý Ức đưa lưng về phía Dương Lê, nghe đến đó, cô xoay mạnh người, đi nhanh về phía Dương Lê.
“Chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ liên hệ với giới truyền thông công khai đưa lên mạng, để tất cả mọi người đều biết lúc quay phim cô không hề tôn trọng bạn diễn…”
Dương Lê đang hùng hổ, vừa nói đến đây, Quý Ức đứng trước mặt hắn không hề do dự đưa tay lên, hung hăng tát mạnh một cái.
Những lời trong miệng Dương Lê lập tức dừng lại, đại khái do động tác của Quý Ức quá đột ngột, anh ta là một người đàn ông nhưng cũng trố mắt ra hai giây, sau đó mới lên tiếng: “Cô… khốn… con bà nó… lại…”
Không đợi Dương Lê nói hết lời, Quý Ức lại giơ tay tát thêm một cái không hề lưu tình.
Dương Lê lập tức nổi điên.
Cũng may lần thứ nhất Quý Ức động thủ, Trang Nghi đã vội chạy tới, ngăn không cho Dương Lê động đến Quý Ức.
Nhân viên bên cạnh cũng nháo nhào tiến lên, tách hai người ra.
Dương Lê vẫn tiếp tục mắng chửi không ngừng, Quý Ức dùng ánh mắt lạnh như băng liếc anh ta một cái, cô không ở lại phim trường thêm giây phút nào nữa, cô hơi lớn tiếng nói với Đường họa Họa đang chạy đến bên cạnh một câu “Gọi diễn viên đóng thế đến đây!”, sau đó hoàn toàn không quan tâm cả phim trường đã loạn cào cào, nhanh chóng bước đi.
----
Quý Ức rời đi khoảng nửa giờ sau, phim trường cuối cùng cũng trở lại như bình thường.
Dương Lê tức giận đến nỗi không quan tâm đến hình tượng, trợ lý và người đại diện đi cùng anh ta vào phòng hóa trang riêng.
Anh ta ngồi trên ghế, nhìn qua tấm gương, thấy trên mặt mình có dấu bàn tay vô cùng rõ ràng, nghĩ đến mình lại bị một con đàn bà vả cho hai bạt tai trước mặt cả đoàn làm phim, anh ta lập tức nổi điên lên.
Xung quanh anh ta chỉ có người đại diện và trợ lý, ngọn lửa giận của anh ta dĩ nhiên sẽ “đốt” hai người này.
Người đại diện và trợ lý bị Dương Lê chèn ép đến muốn nghẹt thở nên viện cớ trốn cả ra ngoài.
Dương Lê một mình trong phòng hóa trang, vừa đập vừa phá một lúc lâu mới ngồi xuống ghế, yên tĩnh trở lại.
Trong phòng hóa trang yên tĩnh được hai phút, Dương Lê càng nghĩ càng tức, cũng không quan tâm hành động của mình có bị người khác chụp được rồi đưa lên mạng làm ảnh hưởng đến hình tượng không, cứ vậy lấy ra một điếu thuốc, bắt đầu hút.
Mãi đến khi có người bước vào đứng bên cạnh, anh ta ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền, ý thức được có điều gì đó kỳ lạ, lúc này anh ta mới quay đầu nhìn lại, sau khi thấy người kia liền sửng sốt một giây rồi mới nghi hoặc lên tiếng: “Tại sao lại là cô?”
Thiên Ca không trả lời Dương Lê mà chỉ đưa tay rút một điếu thuốc từ hộp thuốc để trên bàn trước mặt Dương Lê, cô ta đưa điếu thuốc đến môi, sau đó cúi người, tiến đến trước mặt Dương Lê, dùng đầu thuốc của Dương Lê để châm lửa điếu thuốc của mình. Sau đó tao nhã rít một hơi rồi mới lên tiếng: “Trung tuần tháng sau là tiệc từ thiện mỗi năm tổ chức một lần, người phụ trách năm trước đã mời Quý Ức đến tham gia. Ngày hôm đó tôi sẽ biến Quý Ức thành người phụ nữ của anh, anh thấy thế nào?”
Dương Lê không lên tiếng.
Thiên Ca chậm rãi nhả một vòng khói, tiếp tục nói: “Tôi đang nghiêm túc đấy, hôm đó tôi cam đoan sẽ đưa Quý Ức đến giường anh, tùy anh muốn làm gì thì làm.”
“Điều kiện thế nào?” - Dương Lê vừa hỏi vừa đưa điếu thuốc đến bên miệng.
“Rất đơn giản, tôi muốn một đoạn video anh ngủ cùng Quý Ức.” - Dừng lại một chút, Thiên Ca lại bổ sung thêm:
“Thật rõ nét.”