Trình Vị Vãn về đến nhà, vừa thay dép ra, định xuống bếp rót một ly nước nóng uống thì nghe phía sau lưng vang lên tiếng đập cửa “đùng đùng đùng”.
Trình Vị Vãn chau mày, thấy tiếng đập cửa vẫn không dứt, lúc này cô mới quay ra cửa, mở khoá nhưng trong lòng thấp thỏm không yên.
Cô còn chưa kịp kéo cửa ra thì đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài cửa vào.
Cô đứng sau cửa, nếu không phải cô phản ứng nhanh, kịp thời lùi về phía sau một bước, thì e là cô đã bị cánh cửa đập vào mặt rồi.
Cô gắng gượng đứng vững vừa định ngước mặt lên xem là ai thì người kia đã bước vào trong phòng: “Cô đưa con đi đâu rồi?”
Nghe thấy tiếng của Hàn Tri Phản, Trình Vị Vãn giật mình, ngước lên nhìn về hướng Hàn Tri Phản.
Sắc mặt của hắn vô cùng lạnh lùng, cứ như là một giây nữa sẽ nuốt cô vào bụng vậy.
Trình Vị Vãn đã từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hàn Tri Phản, nhưng không giống với vẻ đáng sợ của hắn ta lúc này, cô bị doạ đến mức nấp sang một bên. Không trả lời hắn ta câu nào, hắn ta xô cô ra, bước vào trong phòng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Ngay cả bồn cầu, tủ quần áo hắn ta cũng tìm, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của Trình Hàm đâu, lúc này hắn ta mới nổi điên lên, bước lại trước mặt của Trình Vị Vãn: “Rốt cuộc cô giấu con ở đâu rồi?”
Nghe thấy Hàn Tri Phản hỏi thêm lần nữa, Trình Vị Vãn mới hoàn toàn hiểu ý của hắn.
Hắn ta tìm cô là để đòi con, ý của hắn ta là… không thấy Hàm Hàm đâu?
Sự suy đoán này xẹt qua đầu Trình Vị Vãn, ngay lập tức, cô vội vàng lên tiếng: “Anh nói vậy là có ý gì? Không tìm thấy Hàm Hàm? Sao anh lại để mất con, thằng bé mới hơn một tuổi, đi còn không vững, sao anh không cho người đi theo thằng bé!”
Trình Vị Vãn càng nói càng sốt ruột nhưng cô không muốn nói chuyện với Hàn Tri Phản nữa mà quay người định đi ra khỏi nhà để tìm Hàm Hàm.
Nhưng cô mới đi được một bước, cánh tay cô đã bị Hàn Tri Phản nắm lại, hắn dùng sức kéo về sau một cái, người cô liền bị đập vào bên vách tường.
Lưng đau, trong lòng càng đau hơn, tay của Hàn Tri Phản còn bấu vào cằm cô và nâng lên: “Cô bớt giả vờ cho tôi đi! Cô đừng nghĩ rằng tôi không biết, mấy hôm nay, đêm nào cô cũng đi lãng vãng trước biệt thự của tôi!”
“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng giở trò với tôi, thành thật mà giao Trình Hàm ra đây cho tôi!”
Ngón tay của Hàn Tri Phản bấu vào sâu hơn, làm cằm của Trình Vị Vãn đau nhói, cô cắn răng chịu đựng, qua một lúc lâu mới gắng gượng lên tiếng: “Là anh đã làm mất con tôi, là anh dã làm mất con tôi… anh buông tôi ra, tôi phải đi tìm Hàm Hàm…”
Nói rồi, Trình Vị Vãn dùng hết sức vùng vẫy.
Bởi vì cô dùng sức quá mạnh, Hàn Tri Phản không phòng bị, để cô thoát ra khỏi tay, nhưng rất nhanh hắn lại ép chặt Trình Vị Vãn vào tường.
Trình Vị Vãn lo lắng cho Hàm Hàm, giãy giụa mãi nhưng không thoát được, mắt đỏ cả lên, sốt ruột quá, cô há miệng cắn vào cánh tay hắn.
Cô cắn rất mạnh, dường như là dùng hết sức lực khiến Hàn Tri Phản đau điếng, hắn hít một hơi, liền lấy tay còn lại bóp lấy cổ của Trình Vị Vãn, ép cô vào tường: “Đến lúc này rồi mà cô còn giả vờ. Cô có tin không, nếu cô không giao Hàm Hàm ra, lần này tôi không những khiến cho Lâm Mộ Thanh sống không bằng chết, mà ngay cả cô tôi cũng không tha!”