Về nhà nhanh để chăm sóc vợ…
Lúc nãy Quý Ức còn tức giận thì sau khi nghe được câu này, miệng cô mỉm nhẹ cười tươi.
Tạ Tư Ngọc rõ ràng muốn làm khó dễ Hạ Quý Thần, nào ngờ câu trả lời của Hạ Quý Thần làm cho đòn công kích của cô như vô dụng.
Quý Ức vô thức nhìn về Tạ Tư Ngọc.
Quả nhiên như cô nghĩ, nụ cười của Tạ Tư Ngọc vô cùng gượng gạo.
Tạ Tư Ngọc lại thấy Quý Ức nhìn mình, lúc Quý Ức nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn Quý Ức.
Khi bắt gặp ánh mắt của Tạ Tư Ngọc, tâm trạng Quý Ức cũng tốt hơn nên cố ý cười thật tươi.
Nụ cười của Quý Ức làm Tạ Tư Ngọc cảm thấy thật chướng mặt, mặt cô ta cũng trở nên khó coi.
Quý Ức đạt được mục đích của mình, lại cười tươi hơn.
Tay Tạ Tư Ngọc nắm chặt lại thành nắm đấm, lúc Hạ Quý Thần đang đưa tay kéo cửa xe, cô ta lại lớn tiếng hỏi: “Ý của anh Hạ đây là sau khi rút lui khỏi giới giải trí thì không làm việc nữa à?”
Tạ Tư Ngọc lại nhấn mạnh mấy chữ “Rút lui khỏi giới giải trí”, ý nhấn mạnh còn hơn lần trước.
Sao lại có người đê tiện như vậy nhỉ?
Tâm trạng vui vẻ của Quý Ức mới kéo dài mấy giây trước thì giờ đây lại thành tức giận.
Cô không cười nữa mà nhìn Tạ Tự Ngọc, nói rất lạnh lùng: “Tạ Tư Ngọc, cô…”
Quý Ức chỉ mới nói mấy chữ, mà Hạ Quý Thần đã điềm đạm ngăn cản: “Tiểu Ức.”
Quý Ức lại nhìn Hạ Quý Thần.
Cô luôn cho rằng, Hạ Quý Thần sẽ giống cô, trả đũa lại lời Tạ Tư Ngọc.
Không ngờ, Hạ Quý Thần rút điện thoại di động gọi một cuộc gọi.
Chừng mười giây sau, đường dây điện thoại được kết nối giọng của Hạ Quý Thần lại nhẹ nhàng tuôn ra trong đêm: “Ở đây à? Ừm, đúng rồi, ở cửa lớn của khách sạn Bắc Kinh.”
Không biết người trong điện thoại nói gì mà Hạ Quý Thần buông điện thoại xuống rồi cúp máy.
Cũng giống như những người khác, Quý Ức cũng nghĩ rằng Hạ Quý Thần muốn nói gì đó, lại không nghĩ rằng anh sẽ gọi điện thoại, cho nên mọi ánh mắt đều nhìn về anh, sau khi Hạ Quý Thần kết thúc cuộc gọi, mọi người đều như đang đứng chờ anh nói chuyện. Cả cô cũng đứng chờ anh lên tiếng.
Nhưng anh vẫn im lặng, một lúc sau Quý Ức đành nhích lại gần anh ý muốn thầm hỏi anh ấy có chuyện gì sao, nhưng đúng lúc đó có một chiếc xe con dừng trước mặt Hạ Quý Thần.
Cửa xe mở ra, dẫn đầu là một người đàn ông mặc âu phục đen, sau đó cửa mở ra, hai phụ nữ mặc đồ hầu gái lần lượt đi ra.
Người đàn ông gật đầu chào hỏi Hạ Quý Thần rồi lên tiếng “Hạ tiên sinh” rồi đi ra phía đuôi xe mở cốp ra.
Hai nữ hầu cũng nhanh nhẹn theo sau người đàn ông đến cốp xe, lần lượt mang ra mấy hộp giày.
Người đàn ông mang một chiếc ghế dựa cùng một tấm thảm, mang tới trước mặt Quý Ức, ông trải tấm thảm lên mặt đất, sau đó căng ghế ra, đặt trên thảm, sau đó xoay người lễ phép với Quý Ức: “Quý tiểu thư, mời cô ngồi.”