Mẹ đi mất rồi, cha cũng không về nữa, từ khi còn rất nhỏ, cô đã quen một mình.
Người ta thường nói, gia đình là mái nhà ấm áp, nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có một mái ấm.
Sau này cô quen hắn, cô nghĩ rằng hắn sẽ cho cô một gia đình, không ngờ rằng cô đã nghĩ nhiều quá.
Kể từ khi cô có Hàm Hàm, cuối cùng cô cũng nếm được cảm giác của gia đình, nhưng chưa được bao lâu thì Hàm Hàm cũng rời khỏi cô.
Cô lại chỉ có một mình…
Trình Vị Vãn khóc mãi, khóc mãi một lúc mới ngừng lại được.
Cô lảo đảo đứng dậy, nhìn cột đèn đường cách đó không xa, đột nhiên cô thấy cuộc đời mình sau này thật mờ mịt, không biết nên đi thế nào.
Cô thất thần bước về phía trước hai bước, lấy di động trong túi ra, mở danh bạ nhìn chằm chằm vào hai chữ "ba ba" thật lâu, nhấn nút gọi.
Điện thoại đổ chuông vài lần, mới có người nhấc máy: "A lô?"
Đây là giọng nói của cha đẻ cô Trình Vệ Quốc, cô nhận ra giọng ông, nhưng cũng cảm thấy thật xa lạ.
Hình như…. Cũng tầm nửa năm rồi, cô không gọi cho ông.
Trình Vị Vãn hoảng hốt trong giây lát, mới lên tiếng gọi: "Cha à."
"Ồ, Vị Vãn à?" - Hơn nửa năm, hai cha con không gọi cho nhau, nhưng trong giọng nói của Trình Vệ Quốc không có chút vui mừng nào, thậm chí còn nhạt nhẽo có lệ. Ông cũng không đợi Trình Vị Vãn lên tiếng đã tiếp lời: "Gọi cho cha có việc gì không? Thiếu tiền à? Mai cha bảo trợ lý gửi qua cho con, chỗ cha đang bận, nếu không có việc gì, cha cúp đây…"
"Cha…" - Trình Vị Vãn sợ Trình Vệ Quốc cúp điện thoại, theo bản năng cô gọi lại.
"Lại sao thế?" - Giọng Trình Vệ Quốc có vẻ mất kiên nhẫn.
Qua di động, Trình Vị Vãn nghe thấy phía Trình Vệ Quốc có tiếng hát ca chúc rượu…. Hoá ra, cái ông gọi là bận, là bận đi chơi…. Trình Vị Vãn vốn định nói "Cha, gần đây cuộc sống của con không ổn tí nào" Nhưng lời nói lại không nói ra được.
Trình Vệ Quốc cũng không đợi cô nói hết, cứ thế cúp điện thoại.
Trình Vị Vãn nghe từng tiếng tút tút trong điện thoại, mới buông điện thoại xuống, cô quay đầu, nhìn thoáng qua căn biệt thự sau lưng, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, mãi lâu sau, cô mới nghĩ trong lòng “Đúng là bọn họ không cần mình thật rồi...”
----
Quý Ức huỷ vài buổi quay quảng cáo nên khá là rảnh rỗi, Hạ Quý Thần cũng không xuất ngoại nữa. Trong khoảng thời gian này anh cũng không định quay lại Tô Thành tiếp quản công ty nhà họ Hạ, cũng rảnh rỗi y như Quý Ức, nên mấy ngày tiếp theo, trừ thời gian ăn uống vệ sinh, gần như khoảng thời gian còn lại hai người đều dính với nhau.
Vì thời gian rảnh quá nhiều, Quý Ức lại chơi trò chơi hồi trước bỏ lâu không chơi.
Trước đây Hạ Quý Thần chả bao giờ chơi game, giờ vẫn thế, đa số thời gian anh sẽ ngồi một bên nhìn Quý Ức chơi, khi cô sắp thua anh sẽ cầm di động của cô chơi hộ cho qua ải.
Mấy ngày nay, bạn Quý Ức chưa từng đăng nhập vào game Vương Giả, không ngờ chẳng biết đã đánh tới cuối chặng tự lúc nào, chỉ cần thêm một sao là sẽ có được cái dấu ấn Vương Giả đầu tiên sau gần hai năm không chơi.
Nhưng không ngờ ván cuối cùng, Quý Ức đánh đi đánh lại rất nhiều lần cũng không thành công, cô hết kiên nhẫn đành tìm Hạ Quý Thần đang ngồi gọt hoa quả bên cạnh tới giúp mình.
Hạ Quý Thần không từ chối Quý Ức, nhưng lại có điều kiện kèm theo: "Giúp em thành Vương Giả cũng không có vấn đề gì, nhưng em phải trả lời một câu hỏi của anh trước đã."
"Câu gì?"
Hạ Quý Thần không sốt ruột trả lời Quý Ức, vẫn tao nhã gọt xong hoa quả rồi buông dao, cầm dĩa cắm một miếng táo đưa đến miệng Quý Ức: "Nói cho anh đáp án, vấn đề tối hôm qua, anh hỏi ở trên giường."
Vấn đề tối hôm qua, hỏi trên giường… Quý Ức cắn một miếng táo, vừa nhai vừa nghĩ.
Đại khái khoảng mười giây sau, động tác nhai của cô chợt khựng lại.
Tối hôm qua, lúc Hạ Quý Thần đè trên người cô, có hỏi cô một câu, trong mấy tư thế anh làm với cô, cô thích nhất cái nào?
Cô ngượng ngùng, đáp một câu: “Không nhớ rõ”.
Sau đó anh cắn vào cổ cô, thong thả trả lời: “Cũng không sao, không nhớ rõ thì ôn lại” - Sau đó anh ôn lại tư thế anh với cô xài mấy ngày hôm nay...