Hàn Tri Phản càng nghe càng tức giận, cuối cùng khi cô nói tới đây, anh nhịn không nổi nữa: "Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút đi cho tôi!"
Đầu ngón tay Trình Vị Vãn vô thức nắm chặt áo, cô tự nói với mình rằng coi như không nghe thấy hắn nói gì, cố nói cho xong những gì cô chưa nói hết: "Tôi cũng biết, sớm hay muộn gì anh cũng sẽ kết hôn, nếu có thể, tôi mong anh kết hôn muộn một chút, coi như nể mặt Hàm Hàm, đợi nó lớn hơn, có thể tự chăm sóc cho bản thân, anh hãy kết hôn."
Bởi cô sợ, sợ anh kết hôn sớm, thằng bé còn nhỏ sẽ bị bắt nạt: "… Tôi biết, tôi làm vậy là không đúng, coi như tôi cầu xin anh…"
"Xin tôi? Cô có tư cách gì mà xin tôi?" - Có lẽ do quá tức giận, trong giọng nói của Hàn Tri Phản có chút run rẩy: "Tôi nói cho cô biết, kết hôn hay không là chuyện của tôi, có tìm mẹ kế cho con hay không cũng là chuyện của tôi, dù mẹ kế có ngược đãi con tôi cũng chả dính dáng tới cô chút nào cả, giờ con là của tôi, do tôi quyết định".
"Nói thật cho cô biết, tôi không thích cô chả lẽ tôi lại thích đứa con do cô sinh?"
"Sở dĩ tôi cướp nó về là vì tôi chỉ muốn cô khó chịu thôi!"
Trình Vị Vãn đang cúi đầu, lúc nghe Hàn Tri Phản nói những lời này, cô chợt ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Hắn biết sắc mặt cô đang rất tái, nhưng cũng không ngờ lại tái tới độ gần như trong suốt như vậy.
Ánh mắt cô nhìn hắn khô khốc, không khóc trong đôi mắt chứa đựng sự xa lạ tựa như chưa từng quen biết hắn.
Hắn bị cô nhìn, những lời định nói chợt khựng lại, hắn suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng hắn tức giận chỉ ra cửa quát: "Cút đi cho tôi!"
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, có vẻ như đã hồi phục tinh thần, nhìn hắn một cái, không nói gì, rồi xoay người, yên lặng đi ra cửa.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhìn bóng dáng cô, hắn chợt thấy cô có chút đáng thương.
Thậm chí, trong giây phút đó, trong đầu hắn nảy lên ý nghĩ có phải mình đã làm quá rồi không.
Càng về sau, lúc cô bước đến trước cửa đưa tay mở cửa, theo bản năng hắn bước lên một bước, sự cảm động trong lòng thôi thúc hắn mở miệng muốn giữ cô lại.
Chỉ là, tất cả đã không còn kịp nữa, lúc hắn bình thường trở lại, những lời muốn nói với cô đã không thể thốt ra ngoài miệng nữa.
Trúng tà rồi? Không ngờ hắn lại có ý định gọi cô lại, nói với cô, tôi sẽ để em nhìn con lần cuối…
Cô là con gái của Trình Vệ Quốc, là hung thủ hại chết Ly Ly, hắn tiếp cận cô, chỉ để Trình Vệ Quốc biết con gái ông ta sẽ nhận lại những gì Ly Ly từng nhận, khiến Trình Vệ Quốc đau đớn. Vậy nên, hắn sẽ không mềm lòng với cô, cũng không đồng tình với cô, thậm chí không cảm thấy tội nghiệp cô!
Tất cả mọi việc hắn làm, đều đúng, không quá đáng, không quá đáng một chút nào, có trách cô hãy trách cha cô đi!
Hàn Tri Phản dùng sức siết chặt tàn thuốc trong tay, tự nói đi nói lại những lời này trong
lòng.
Mãi tới khi ngoài cửa có tiếng đóng cửa hắn mới quay đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy thân hình mảnh mai của cô đang bước ra ngoài.
Cánh cửa lớn đóng lại, ngăn cách bóng hình cô bên ngoài, hắn cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, hắn ném mạnh tàn thuốc lên mặt đất, đưa chân đạp đổ một chiếc đèn bên cạnh.
----
Phía sau cánh cửa bị đóng lại thật mạnh kia, Trình Vị Vãn tựa như bị rút cạn sức lực, cô ngồi sụp xuống đất bật khóc thành tiếng.