Trình Vị Vãn lại lên tiếng, trong giọng nói có ý cầu xin: "Tôi chỉ nhìn trộm con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được không?"
Giọng cô cẩn thận mang theo sự cầu xin, khiến cảm giác bực bội tối qua ở "Kim Bích Huy Hoàng" trong lòng Hàn Tri Phản lại bùng lên, theo bản năng anh nhăn mày, gương mặt có một chút không vui.
Thấy sắc mặt Hàn Tri Phản thay đổi, Trình Vị Vãn sợ hắn từ chối, không để hắn nói ra thành lời, cô đã giành mở miệng trước: "Tôi cam đoan, tôi sẽ không lên tiếng, tôi không làm gì cả, chỉ đứng từ xa nhìn Hàm Hàm, được không…”
Giọng cô thật nhe nhưng Hàn Tri Phản lại cảm thấy thật ầm ĩ, khiến cả người anh càng thêm nóng nảy, không đợi cô nói hết, anh đã gắt lên cắt lời cô: "Đừng có mơ"
Trình Vị Vãn bị sự dọa nạt của hắn lập tức im lặng, cô đứng bất động một chỗ.
Không khí tĩnh lặng bao trùm thư phòng.
Rõ ràng anh ghét cô mở miệng mới mắng cô, nhưng lúc cô không nói nữa, lửa giận trong lòng anh chẳng những không giảm bớt, ngược lại ngày càng cháy mạnh.
Hàn Tri Phản hậm hực rút thêm một điếu thuốc, nhét vào trong miệng, vùng vằng châm lửa, châm thuốc rồi hít sâu hai hơi, hắn nghiêng đầu nhìn Trình Vị Vãn một cái, thấy cô cúi đầu sắc mặt tái nhợt vẫn đứng yên ở đó, không định rời đi, anh lại bực bội lên tiếng: "Sao còn đứng ở đấy làm gì? Đợi tôi tiễn cô à?"
Cả người Trình Vị Vãn run lên, cô cúi đầu tiếp tục đứng đó thêm một lúc, sau đó lên tiếng: "Hàm Hàm bị thiếu vitamin B bẩm sinh, dễ bị nóng, phải cho con uống nhiều nước, nó ghét nhất là ăn cà rốt, nhưng mỗi ngày vẫn phải cho con ăn một ít, nếu thực sự không
ăn được thì phải nhớ cho con uống thêm vitamin."
Hàn Tri Phản không thèm để ý tới Trình Vị Vãn.
Một lút sau Trình Vị Vãn lại mở miệng: "Buổi tối lúc ngủ tướng ngủ của Hàm Hàm không tốt, hay đá chăn, nên nửa đêm phải dậy xem con, nếu không sẽ cảm lạnh."
"Hàm Hàm rất nhát gan, từ nhỏ nó lớn lên với tôi, có lẽ sẽ hay sợ hãi, người nơi này của anh con chưa gặp bao giờ, chắc chắn sẽ sợ người lạ, vậy nên, anh đừng bao giờ mắng con, con sẽ sợ."
Càng nói Trình Vị Vãn càng muốn khóc, lúc cô và hắn còn yêu nhau, cô muốn khóc trước mặt hắn lúc nào cũng được. Nhưng hôm nay, dù vành mắt chỉ hơi đỏ, cô cũng không muốn để hắn nhìn thấy, nên cô cố chịu đựng, để hắn không nhìn ra sơ hở, cô còn cố nói một cách chậm rãi: "Hàm Hàm dị ứng với lông mèo, nhưng con thích chơi với
động vật nhỏ, thường lén khi người lớn không để ý sẽ chạy ra vuốt ve. Vậy nên, nếu cạnh con có mèo, anh phải trông con cẩn thận, nếu không nó sẽ nổi ban, nếu nặng hơn, còn bị sốt."
"Nếu con không thấy tôi, sẽ đòi tìm, cũng khóc, lúc các người dỗ nó, phải thật kiên nhẫn."
"Nếu con không chịu ngủ, anh phải kể chuyện cổ tích cho con, con thích nhất truyện thỏ và rùa thi chạy…"
Trình Vị Vãn có rất nhiều, rất nhiều lời muốn dặn dò nhưng cô không nói được nữa, cô im lặng một hồi lâu, nói thẳng vào trọng điểm: "Tôi biết, anh không thích tôi, nhưng Hàm Hàm không làm gì sai cả, tôi mong anh đừng trút giận lên người trẻ con."