Có lẽ Hàn Tri Phản đã dặn dò từ trước, ngoài cửa đã có người chờ sẵn.
Lúc Trình Vị Vãn và Trình Hàm xuống xe, lập tức có người tới đón họ, đưa Trình Vị Vãn và Trình Hàm vào nhà.
Vào nhà rồi lên tầng lầu, đi mãi tới căn phòng cuối cùng, người dắt Trình Vị Vãn và Trình Hàm mới dừng lại.
Cửa phòng không đóng bên trong là căn phòng to bày đủ loại đồ chơi hình thù khác nhau.
Hàn Tri Phản đang đứng cùng bảo mẫu bên trong chờ hai người.
Trình Vị Vãn véo nhẹ bàn tay nhỏ của Trình Hàm, nắm tay nó bước vào, khi đến trước mặt Hàn Tri Phản, cô mới cúi đầu, dịu dàng nói với con: "Hàm Hàm, gọi cha đi con."
Trình Hàm ngoan ngoãn gọi theo: "Cha ơi."
Hàn Tri Phản quay lại, trên tay hắn cầm một con Robot Transformers, nghe thấy tiếng Trình Hàm, hắn đưa con Robot về phía Trình Hàm nói: "Tới chỗ cha nào, cha đưa
con đi chơi đồ chơi nhé."
Nét mặt Trình Hàm muốn chạy sang, nhưng thằng bé cũng không chạy tới chỗ Hàn Tri Phản ngay mà ngẩng đầu nhìn về phía Trình Vị Vãn, mãi tới khi Trình Vị Vãn mở miệng nói "Qua đi con", nó mới buông tay cô ra chạy tới bên Hàn Tri Phản.
Trẻ con ngây thơ thuần khiết, không rõ sự đời, có đồ chơi rồi sẽ không nghĩ tới việc khác.
Hàn Tri Phản thấy bảo mẫu trông Trình Hàm, thằng bé càng chơi càng vui, lúc này hắn mới đứng dậy, lui về sau hai bước. Biết rằng Trình Hàm sẽ không tìm mẹ trong khoảng thời gian này, hắn mới nhìn về phía Trình Vị Vãn, ý bảo cô đi cùng hắn.
Hàn Tri Phản nhẹ nhàng đóng cửa, không nói câu nào đưa Trình Vị Vãn vào phòng sách.
Bên trong có một người đàn ông xa lạ đang ngồi, thấy hai người bước vào, lập tức đứng dậy, đưa một phần giấy tờ cho hắn.
Hàn Tri Phản nhận lấy, nhìn lướt qua một cái, cũng không thèm nhìn Trình Vị Vãn, đã ném giấy tờ ra trước mặt cô, lạnh lùng lên tiếng: "Ký tên đi."
Trình Vị Vãn nhặt đống giấy tờ lên, khi nhìn thấy dòng chữ "Từ bỏ quyền nuôi con" thì cơ thể cô khẽ run.
Hàn Tri Phản muốn cắt đứt mối quan hệ giữa cô và Trình Hàm đây mà….
Hàn Phản Tri rút một điếu thuốc, hút một hơi dài, thấy Trình Vị Vãn lề mề không kí, hắn nhăn mặt lại: "Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô, nhân lúc tôi còn đang giữ
lời, tôi khuyên cô mau kí tên, để tôi phái người thả Lâm Mộ Thanh, đợi tới lúc lòng kiên nhẫn của tôi không còn, cẩn thận con cũng không có mà Lâm Mộ Thanh cũng không cứu được!"
Trình Vị Vãn nhắm mắt, không hé răng. Lúc sau, khi Hàn Tri Phản gần như sắp hết kiên nhẫn, chuẩn bị lên tiếng lần nữa, cô mới cầm bút kí tên lên giấy.
Chờ cô dừng bút, luật sư mới bước tới cầm giấy tờ, kiểm tra lại một chút, xác định không còn vấn đề gì nữa, quay lại gật đầu với Hàn Tri Phản: "Hàn tiên sinh, không có vấn đề gì nữa."
Hàn Tri Phản không nói gì, chỉ vẫy vẫy tay với luật sư.
Luật sư hiểu ý của Hàn Tri Phản, thu thập hết giấy tờ, rời khỏi phòng sách.
Tiếng đóng lại nhẹ nhàng vang lên, Hàn Tri Phản không nói thêm một lời nào với Trình Vị Vãn, hắn cầm điện thoại di động, gọi một cuộc gọi: "Có thể thả người rồi."
Trong chốc lát, Hàn Tri Phản cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn lướt qua Trình Vị Vãn đang đứng cách đó không xa nói: "Đã thả người rồi, cô có thể đi."
Trình Vị Vãn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trong phòng yên tĩnh, Hàn Tri Phản không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, hắn quay đầu nhìn cô.
Đụng phải ánh mắt hắn, Trình Vị Vãn vội lên tiếng: "Tôi có thể nhìn Hàm Hàm thêm một lần không?"
Hàn Tri Phản không nói gì.