Qúy Ức tắm rửa xong, vừa trèo lên giường, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Hạ Quý Thần trong tay cầm một cái túi nhanh chóng bước vào.
Anh vừa cởi nút áo sơ mi vừa đi về phía mép giường, ném cái túi xuống trước mặt Quý Ức rồi nói: “Nhiệm vụ anh giao cho em đây, cố gắng chọn xem cái nào dễ dùng nhất để lát nữa sử dụng nhé” Rồi đi vào nhà tắm.
Quý Ức nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp đủ loại hoa văn đang bày ra trước mặt mình trên giường. Cô tự hỏi “nhiệm vụ quái gì chứ?”
----
Trình Vị Vãn từ Kim Bích Huy Hoàng về tới nhà, cô ngồi bên mép giường nhìn chăm chú vào Trình Hàm đang ngủ say, suốt cả đêm cô không chợp mắt.
Đêm hôm đó, Trình Vị Vãn suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Trình Hàm.
Cô còn nhớ, cô đã đưa cho thư kí của Hàn Tri Phản một khoản tiền rất lớn, cô ta mới đồng ý giúp cô giấu chuyện này.
Thực ra, vào ngày cô phẫu thuật, bác sĩ tiêm vào người cô cũng không phải thuốc mê gì, mà bởi vì thời gian đó tinh thần không ổn định gây nên sự bất ổn cho thai nhi.
Cả cuộc đời cô chỉ chấp nhận sự theo đuổi của một người đàn ông là Hàn Tri Phản, cũng chỉ yêu một mình hắn, cho dù lúc đó cô hiểu rất rõ tất cả đều là âm mưu của hắn, nhưng cô vẫn không có cách nào tiếp nhận. Giống như cô biết rõ mình không thể tiếp tục yêu hắn được nữa, nhưng trái tim cô cứ như không phải do cô làm chủ, cô không dám đi tìm anh ta, chỉ có thể âm thầm chạy đến dưới nhà anh ta lúc nửa đêm.
Sợ bị người ngoài nhận ra mình đang mang thai, lúc đó cô luôn mặc trang phục rộng thùng thình để che đi.
Có thể vì lần đầu tiên mang thai, biểu hiện thai nghén của cô rất rõ ràng, ăn cái gì liền nôn ra cái đó, cân nặng không tăng lên, ngược lại còn giảm đi rất nhiều.
Công việc của Lâm Mộ Thanh rất bận rộn, Trình Vệ Quốc ba cô cả năm cũng không đến thăm cô một lần. Cô không có người thân nào khác, đợi đến lúc cô mang thai Trình Hàm bảy tám tháng, bụng đã to, đi lại không thuận tiện, nhưng vẫn muốn gắng gượng đến bệnh viện kiểm tra. Mỗi lần đợi kết quả, nhìn thấy những sản phụ khác không phải là người nhà đi cùng thì cũng được chồng cẩn thận dìu từng chút, duy chỉ có mình cô lẻ loi một mình nên cô rất chạnh lòng.
Trong suốt quá trình mang thai, cô luôn cố gắng để bản thân vui vẻ mạnh khỏe. Nhưng cô biết rằng, dù có cố gắng thế nào đi nữa, cuối cùng cô cũng chẳng thể thực sự vui vẻ, vì thế đến ngày sinh nở cũng bị ảnh hưởng khiến cô khó sinh.
Cho đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rất rõ sự đau đớn, bất lực của ngày hôm đó.
Cô rất sợ, cũng rất hoang mang, nhưng cô không thể gọi điện thoại cho Hàn Tri Phản, cũng không liên lạc được với ba mình.
Cô chỉ có thể một mình chống chọi, nếu không phải lúc đó cô sợ sau khi đứa bé sinh ra không có người chăm sóc mà cứng rắn thở sâu, thì e là cô đã chết trên bàn phẫu thuật mất rồi.
Cô thuê người giúp việc theo tháng, nhưng rốt cuộc họ cũng không phải người thân, chăm sóc không chu đáo, mà cô cũng không có một gia đình tốt đẹp như những thai phụ khác để có thể an ổn ở cữ. Sau khi cô xuất viện, cô bắt đầu bận rộn chăm sóc Trình Hàm. Cũng chính trong khoảng thời gian ấy, cô bắt đầu có bệnh mãn tính, đến bây giờ mỗi khi trời trở gió cô sẽ đau đầu kinh khủng.
Sau khi Trình Hàm ra đời, có một khoảng thời gian dài cô không ngủ được một giấc trọn vẹn.
Cô nhớ rất rõ tám tháng sau khi Trình Hàm ra đời, đêm đó nó phát sốt, lúc đó trời lại đang mưa to, Lâm Mộ Thanh đang công tác không ở Bắc Kinh, cô không lái xe được, đành tự mình đưa thằng bé đi bệnh viện.
Sau này, Trình Hàm càng lúc càng lớn, cô cũng dần dần bớt lo, có thể bắt đầu viết vài thứ gì đó để kiếm tiền. Cuộc sống cũng dần dần dễ dàng hơn nhưng Hàn Tri Phản lại xuất hiện rồi.