Sau khi nói xong, Quý Ức vì tránh để Trang Nghi và Đường Hoạ Hoạ tiếp tục truy hỏi, cô liền nói tiếp: “Mình không sao.”
Nói rồi, Quý Ức nhìn về phía hai người họ mỉm cười, lên tiếng thúc giục: “Chạy nhanh đi, mình muốn về nhà.”
----
Về đến căn hộ của Hạ Quý Thần, việc Quý Ức làm đầu tiên sau khi mở cửa là gọi tên “Hạ Quý Thần”.
Cô gọi mấy lần, mới có người đáp lời cô, có điều không phải là “Hạ Quý Thần” mà là thím Trương nghe thấy động tĩnh nên vội vàng chạy qua: “Cô Quý, cô về rồi à?”
Quý Ức thay dép xong, đang đi về phòng gật đầu: “Hạ Quý Thần đâu ạ?”
“Sáng nay cậu Hạ đã đi ra ngoài rồi, tới giờ vẫn chưa về.”
Hạ Quý Thần ra ngoài rồi sao? Không phải đang ngủ à? Vậy thì sao anh ấy lại không nghe máy của mình?
Quý Ức nhíu mày: “Anh ấy có nói ra ngoài làm gì không?
“Không.” - Thím Trương lắc đầu.
Quý Ức không nói gì thêm, đi thẳng lên lầu và vào phòng.
Thay đồ ngủ xong, Quý Ức chợt nhìn thấy điện thoại của Hạ Quý Thần trên tủ đầu giường.
Chả trách anh không nghe điện thoại, thì ra là để điện thoại ở nhà.
Có điều kì lạ thật… rốt cuộc Hạ Quý Thần ra ngoài làm gì mà ngay cả điện thoại cũng không mang theo…
Đang lúc Quý Ức cảm thấy hoang mang khó hiểu thì sau lưng vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó cửa được đẩy ra, thím Trương bưng một ly nước ép trái cây bước vào: “Cô Quý, uống chút gì đi.”
“Cảm ơn.” - Quý Ức cầm lấy, đưa ly thuỷ tinh lên miệng, nhấp được một nửa, bỗng mắt cô nhìn thấy đống mỹ phẩm bày đầy trên bàn trang điểm. Cô liền chau mày lại để ly thuỷ tinh xuống, xoay người nhìn vào bàn trang điểm, vừa định hỏi thím Trương chuyện gì đã xảy ra, thì lại phát hiện trên bàn trà cũng bày đầy các loại đồ ăn vặt, trên tủ đầu giường còn có một hộp âm nhạc rất dễ thương, trên đầu giường để mấy con thú nhồi bông, cả cửa phòng thay quần áo đang mở, hình như cũng có thêm không ít đồ…
Quý Ức nghĩ như vậy liền đi tới cửa phòng thay quần áo, trong tủ quần áo, có hơn một nửa là quần áo của con gái, đủ mặc bốn mùa, Quý Ức tuỳ ý chọn mấy bộ, nhìn xem size, là size của cô; tủ giày dép cũng để đầy, còn có giày thể thao… cô tuỳ ý thử một đôi, rất vừa chân, bên trên còn có một cái tủ vuông, tất cả đều là túi xách, đủ loại thương hiệu, đủ loại mẫu mã…
Những thứ này, sáng nay trước khi đi vẫn chưa có, sao bây giờ lại nhiều như vậy?
Tuy Quý Ức không nói gì, nhưng thím Trương thấy cô nhìn khắp nơi, biết cô đang thắc mắc, liền lên tiếng giải thích một câu: “Những thứ này đều là cậu Hạ căn dặn tôi mua đó.”
Thật ra thím Trương không nói, Quý Ức cũng biết là do Hạ Quý Thần mua, nhưng sau khi nghe dứt câu của thím Trương, cô quay đầu về phía thím Trương “À” một tiếng. Sau đó ánh mắt cô lại tiếp tục nhìn xung quanh, thì ra anh không những mua túi xách, quần áo và giày dép, anh còn mua trang sức nữa…
Đây là bất ngờ mà anh muốn dành cho cô sao?
Anh đã dành cho cô một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, vậy thì cô cũng muốn cho anh một niềm vui bất ngờ!
Đôi mắt cô bỗng trở nên sáng lên, cô nghiêng đầu suy nghĩ, quay qua nói với thím Trương: “Thím Trương, ở đây không còn việc của thím nữa, thím mau về nhà đi ạ.”
“Vậy cơm tối…”
“Cơm tối thím không cần lo.” - Quý Ức không đợi thím Trương nói hết câu, liền nhẹ nhàng cắt ngang lời của thím ấy.
“Vậy thì, cô Quý, tôi về nhà trước đây.”