Chỉ trong chớp mắt, người cô đã được anh bao phủ, cơ thể và linh hồn cô cứ như thế run lên mãnh liệt, làm kéo theo hai cánh tay anh đang chống bên người cô cũng nhẹ run theo. Cử động của anh cũng theo đó mà mỗi lần lại càng mạnh mẽ hơn.
Một lúc thôi cả cô và anh đều ướt mồ hôi, họ quyện vào nhau như một cơ thể chung khó mà tách rời.
Gặp lại khi xa cách lâu ngày, mất rồi lại tìm về được, khiến cả hai đều say mê trong cơn ái tình này.
Lần đầu tiên năm mười tám tuổi, cả hai người đều uống quá nhiều rượu, trừ cảm giác đau, cô không còn ấn tượng nào khác.
Buổi tiệc mừng của "Tam thiên si", lần thứ hai cô say không biết trời đất, sau khi tỉnh lại, ngoài cảm giác bất ngờ và bối rối, cô không còn cảm nhận nào khác.
Một ngày trước khi kết thúc quay "Cửu Trọng Cung", trong lòng cô và anh chỉ nghĩ đến nỗi buồn sau khi từ biệt, không thể gặp lại nhau, về cơ bản là không buồn nghĩ tới việc hưởng thụ.
Giờ nghĩ kĩ lại, hình như đây là lần đầu tiên anh và cô yêu nhau một cách nghiêm túc, triền miên như vậy.
Nghĩ vậy, Quý Ức vòng tay qua cổ Hạ Quý Thần hôn lên môi anh.
Những lời mắng chửi trên mạng vẫn còn tiếp tục, cái hashtag #Không thể để Quý Ức và Hạ Quý Thần vẫn nóng hổi, thứ hạng trong bảng xếp hạng cũng càng lúc càng cao.
Phóng viên đứng dưới khách sạn cũng không muốn rời đi, có vài phóng viên đói bụng, gặm bánh mì, nhai xúc xích ráng chờ đợi.
Điện thoại của Trang Nghi và Đường Hoạ Hoạ đổ chuông liên tục không dứt.
Cũng mặc kệ thế giới ngoài kia loạn cào cào, trong phòng Quý Ức và Hạ Quý Thần tựa như đang ở một thế giới khác, trong mắt trong lòng họ chỉ có người còn lại.
----
Cùng lúc ấy ở Bắc Kinh.
Từ lúc Trình Vị Vãn gặp phải Trần Bạch ở nhà xuất bản Mộ Thanh, con tim vẫn trong trạng thái thấp thỏm không yên.
Đặc biết là tối nay, trong lòng cô có một nỗi sợ trước giờ chưa từng có.
Ăn cơm tối xong, Trình Hàm ngồi trên tấm thảm trong phòng khách tự chơi đồ chơi một mình, Trình Vị Vãn thì mở ti vi, xem lễ trao giải truyền hình mỗi năm một lần.
Khi lễ trao giải đã diễn ra được một nửa, tâm trạng cô không tập trung nữa, cũng không biết trên ti vi đang chiếu cái gì. Trình Hàm muốn uống nước, gọi mẹ vài tiếng, cô cũng không nghe thấy, mãi tới lúc Trình Hàm lảo đảo bước tới kéo áo, cô mới hồi phục lại tinh thần, đi rót nước cho Trình Hàm.
Đúng 9 giờ cô ôm Trình Hàm lên giường nằm, lúc kể chuyện cổ tích cho Trình Hàm nghe, cô cũng hay kể nhầm.
Khó khăn lắm mới dỗ cho Trình Hàm đi ngủ, cô bước nhẹ xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ, muốn lấy lại tinh thần hoàn thành nốt bản thảo chưa làm xong, ai ngờ khi cô vừa đóng cửa phòng ngủ, chuông cửa lại vang lên.
Hơn nửa đêm rồi, là ai tìm cô chứ?
Đột nhiên trái tim Trình Vị Vãn đập mạnh.
Cô sợ tiếng chuông làm Trình Hàm tỉnh dậy vội bước tới mở cửa.
Là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen, Trình Vị Vãn biết người này, là tài xế của Hàn Tri Phản, tên là tiểu Trương.
Tiểu Trương nhìn thấy Trình Vị Vãn, lập tức tươi cười thân thiết cúi người: "Trình tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Một câu nói đơn giản, mà cũng làm cho sắc mặt Trình Vị Vãn trắng bệch.
Cô không nói gì tiểu Trương cũng không để ý gì vẫn cung kính lên nói: “Trình tiểu thư, mời cô đi với tôi một chuyến, Hàn tiên sinh muốn gặp cô”.
Cô đã sớm đoán được, Trần Bạch sẽ nói mọi chuyện cho Hàn Tri Phản, sớm muộn gì Hàn Tri Phản cũng tìm tới cửa, chỉ là cô không ngờ ngày này tới nhanh như vậy….