Bởi vì Quý Ức ngủ muộn nên lúc bị tiếng điện thoại đánh thức, đầu óc cô mơ mơ màng màng, ngây người ra một hồi mới kịp phản ứng, là điện thoại của cô đang reo, cô lại tiếp tục nhắm mắt, mò tới mò lui ở phía bên gối, tìm rất lâu mới thấy được điện thoại.
Bởi vì mệt mỏi đến mở mắt không lên, hai mí mắt cô dính chặt lại như cao su vậy, Quý Ức cố hết sức mới có thể miễn cưỡng hé mở mắt.
Nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hiện tên của người gọi đến là Ninh Ngưng.
Quý Ức nghe máy, giọng điệu bất cần “Alo”, rồi nhắm tịt mắt lại.
“Quý tiểu thư, tôi là Ninh Ngưng…”
Mệt mỏi vô cùng, cô mơ màng đáp lại một tiếng “Ừ”, rồi sau đó không nghe thấy tiếng nữa.
“Hôm qua, không phải Hạ Quý Thần bị các người gọi ra ngoài thành công rồi sao? Lẽ nào cô và anh ấy vẫn chưa giải quyết ổn thoả?”
Cô gọi điện thoại tới chính là để nói chuyện này thôi sao… Quý Ức mơ màng, có một suy nghĩ đang lượn quanh trong não cô, lần này cô không thèm trả lời Ninh Ngưng tiếng nào.
“Không phải cô nói muốn cầu hôn anh ấy sao? Lẽ nào cô vẫn chưa làm?”
Ý thức của Quý Ức đã rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, tay nắm điện thoại cũng yếu dần, cô giống như bị mộng du vậy, mơ màng trả lời mấy chữ: “Cầu hôn rồi.”
“Cầu hôn rồi, vậy tại sao anh ấy vẫn muốn đi?”
Quý Ức mệt đến mức sắp chìm vào giấc ngủ rồi, phản ứng chậm chạp, dù đã nghe thấy lời Ninh Ngưng nói nhưng cô vẫn không hiểu ý của câu nói đó là gì.
“Còn nữa, anh ấy đi vội lắm, là ngày kia đó!”
Sau khi câu nói của Ninh Ngưng kết thúc, Quý Ức mới bắt đầu hiểu ra được câu trước đó.
Tại sao anh ấy vẫn muốn đi? Tại sao anh ấy vẫn muốn đi? Đi?
Quý Ức khẽ nhíu mày, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn thì câu nói sau của Ninh Ngưng lại tiếp tục vọng vào tai.
Còn nữa, anh ấy đi vội lắm, là ngày kia đó…
Ngày kia, hôm nay, ngày mai, ngày mốt… cũng có nghĩa là, thời gian mà ấy ở lại Bắc Kinh chỉ còn lại ba ngày thôi sao?
Cuốn theo những suy nghĩ đó, não cô dần thông ra, toàn thân cô như chịu phải một cú kích động lớn vậy, cô ngồi bật dậy, sực tỉnh hoàn toàn: “Cô nói cái gì? Hạ Quý Thần anh ấy muốn đi sao? Đi đâu?”
“Hôm qua anh ấy về rất muộn, uống đến say mèm, là cô phục vụ quầy gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết, tôi xuống lầu cùng nhân viên phục vụ đưa anh ấy lên phòng khách sạn, cả đêm anh ấy cứ nhè nhè nói, cái gì mà xin lỗi, anh muốn ở bên cạnh em, hơn bất kì ai, anh không muốn để em đến với người tốt hơn…”
Tim của Quý Ức dường như bị một thứ gì đó đâm thủng vừa đau lòng vừa chua xót, cô không thể kiềm chế được sức của bàn tay, càng nắm càng chặt hơn.
Ninh Ngưng cho là anh ấy say nên mới nói như vậy, nhưng cô ấy biết, những lời anh nói là những lời mà anh dùng để trả lời câu hỏi của cô vào tối hôm qua ở Kim Bích Huy Hoàng.
“… Tối hai hôm trước tôi cũng thức cả đêm, hôm qua đi chăm sóc ba ở bệnh viện, mất ngủ trầm trọng, sau khi lo cho anh ấy xong, tôi định là đợi anh ấy uống canh giải rượu, dần tỉnh táo trở lại mới về phòng nghỉ, kết quả là nằm co ro trên sofa trong phòng khách sạn của anh ấy ngủ lúc nào không hay biết. Lúc tôi tỉnh dậy, còn chưa kịp mở mắt thì nghe thấy anh ấy gọi điện thoại… nói là muốn đặt vé máy bay vào ngày kia, cụ thể là đi đâu thì anh ấy không nói, nhưng anh ấy đã nói một câu thế này - không cần vé khứ hồi.”
“Cô Quý, cô biết không, tôi đã cố gắng lắm mới có thể lừa anh ấy từ Pháp về, tôi làm như vậy là vì muốn cô và anh ấy ở bên nhau, nhưng nếu để anh ấy đi như vậy thì e là sau này cô thật sự không thể tìm thấy anh ấy nữa!”