“Hai người các cô bớt kẻ xướng người họa (*) đi, tôi nói cho các cô biết, hôm nay, tôi không chỉ đánh một mình cô ta đâu, mà tôi đánh cả ba người đấy!”
Vừa nói, Quý Ức vừa giơ tay lên, lần lượt tát lên mặt hai người còn lại.
Mấy tiếng “Chát chát” liên tiếp vang lên, kế đó, Quý Ức giận dữ nói: “Về phần lý do? Đánh ba người các cô mà cũng cần lý do à?”
Ba cô gái kia bị Quý Ức đụng phải, sau đó còn bị cô đánh mà không có nguyên do, khó tránh khỏi khó chịu trong lòng. Dù cho trên lầu có người đợi, nhưng bọn họ cũng chẳng quan tâm. Một cô gái trong số đó khá nóng tính, cô ta là người phản ứng trước tiên. Cô gái kia vừa mắng mấy câu thô tục, vừa lao lên đánh Quý Ức. Hai người còn lại cũng lập tức xông lên giúp đỡ bạn của mình.
Thật ra mà nói là bởi vì Quý Ức nghe được bọn họ nói những lời quá khó nghe về Hạ Quý Thần, cho nên cô mất lý trí, bị kích động mà xông lên đánh người.
Cô vốn dĩ không nghĩ tới chuyện đối phương có ba người, còn cô chỉ có một mình. Mãi cho đến khi ba người họ xông về phía mình, cô mới ý thức được vấn đề này.
Lấy một chọi ba… Một mình cô đơn độc chống lại bọn họ sao? Khẳng định là không được. Nhìn thế nào cũng là cô chịu thiệt.
Nhưng dù cho Quý Ức có nhận ra được điều đó, thì mọi chuyện cũng đã xảy ra cũng giống như tên đã rời cung. Bây giờ cô có muốn sợ hãi thì cũng không kịp nữa. Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là cố gắng chống trả.
Đánh được bao nhiêu thì đánh, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả, để cho người ta đánh mình.
Thẳng thắn mà nói, lúc ba người kia lao về phía mình, Quý Ức đã chuẩn bị tinh thần bị đánh. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như mình bị đánh vào mặt, bị kéo đứt tóc, thậm chí bông tai bị giựt xuống, làm rách lỗ tai thì sợ là kế hoạch vài ngày nữa đành phải trì hoãn hoặc là hủy bỏ, còn phải bồi thường hợp đồng cho người ta.
Không biết có phải vì trong suy nghĩ của Quý Ức, đây là cuộc tử chiến, cho nên cô ôm tâm lý đi vào chỗ chết để tìm đường sống, vì thế mà khả năng của cô đột nhiên phát huy hơn mức bình thường. Hoặc nói đúng hơn có thể là do bọn họ mắng Hạ Quý Thần, nên đã kích thích cô, làm cho cô trở nên mạnh mẽ. Cũng có thể là do ba người kia quá đáng… Nói tóm lại, dù tốt dù xấu thì trong trận hỗn chiến này, chuyện mãnh hổ nan địch quần hồ (*) cũng không thể không xảy ra. Tuy nhiên, Quý Ức đã không bị ba ngươi kia đánh tơi bời, thậm chí cô còn chiếm được lợi thế.
Cô không những không bị thương ở mặt, tóc không bị kéo đứt, chiếc vòng cổ cũng yên ổn nằm trên người, trái lại trên mặt ba cô gái kia hiện rõ dấu bàn tay vô cùng bắt mắt, trên cổ là vết cào, một trong số họ đang nắm một nhúm tóc mà khóc, một người khác thì đang thét lên vì chiếc nhẫn trị giá mấy chục nghìn tệ của cô ta đã văng đâu mất.
Quý Ức cũng không phải là không bị thương, ít nhất kiểu tóc của cô đã bị hỏng, chiếc váy mà lúc trưa cô đã chọn lựa kỹ lưỡng bị xé rách, trên tay có vết cào đang rỉ máu, bụng và lưng cũng bị đạp mấy cái. Nhưng so với dự đoán của cô thì lại tốt hơn rất nhiều.
Đợi đến lúc nhân viên bảo vệ chạy đến tách bọn họ ra, Quý Ức mới phát hiện là ba cô gái kia chỉ được cái miệng mồm lanh lẹ, còn lại thì chẳng khác gì bao cỏ (*).
***
(*) Kẻ xướng người họa: Ý chỉ hành động hùa theo, người này nói, người kia ủng hộ.
(*) Mãnh hổ nan địch quần hồ: Ý chỉ một người dù có mạnh cỡ nào cũng không chống lại được đám đông.
(*) Bao cỏ: Dùng để chỉ những người vô dụng.