Trên lề đường trống rỗng. Dưới lòng đường rộng lớn thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy vụt qua.
Quý Ức nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có bóng dáng của Hạ Quý Thần, cô mới quay trở lại Kim Bích Huy Hoàng.
Lúc bước vào của Kim Bích Huy Hoàng, nhìn thấy nhân viên giữ cửa đã gặp nhiều lần, cô hơi do dự một chút. Cuối cùng, cô vẫn ngừng bước, lên tiếng hỏi thăm: “Vừa nãy, anh có thấy Hạ tổng, CEO của YC lúc trước, đi ra không?”
Kim Bích Huy Hoàng có quy định về hội viên. Một vài hội viên cao cấp đều được nhân viên ở đây nhớ kỹ tên và vẻ ngoài.
Nhân viên giữ của biết Quý Ức đang nói đến ai, người này nhanh chóng lắc đầu, đáp: “Không có, khoảng bảy giờ, Hạ tiên sinh có đi vào, cho đến bây giờ, anh ấy vẫn chưa đi ra.”
Biết Hạ Quý Thần vẫn còn trong Kim Bích Huy Hoàng, Quý Ức cảm thấy yên tâm đôi chút. Cô nói một tiếng “Cảm ơn” với nhân viên giữ cửa, vừa bước vào hai bước, thì đột nhiên cô lùi trở lại, mở ví ra, lấy một ít tiền đưa cho nhân viên giữ cửa: “Làm phiền anh, nếu như lát nữa anh có thấy Hạ tiên sinh đi ra, thì hay bảo lễ tân nhắn cho tôi một tiếng, ở quầy lễ tân có thông tin của tôi đấy.”
“Được, Quý tiểu thư!” - Nhân viên giữ cửa nhận tiền, vui vẻ đồng ý.
Quý Ức không quay về phòng, mà vừa nhắn tin cho Đường Họa Họa, hỏi Hạ Quý Thần có quay về phòng không, vừa đi tìm kiếm xung quanh Kim Bích Huy Hoàng.
Từ tầng một lên đến tầng cao nhất, Quý Ức vẫn không tìm thấy Hạ Quý Thần. Mãi cho đến khi cô theo đường cũ xuống đến lầu hai, thì rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Hạ Quý Thần qua cửa sổ ở cuối hành lang.
Anh đang đứng hút thuốc ở hậu hoa viên, bên cạnh một gốc đào đang nở hoa đỏ rực.
Lúc nãy, anh đi có hơi gấp, cho nên không mang theo áo khoác, trên người chỉ có một cái áo sơ mi mỏng. Nhưng dường như anh không hề cảm thấy cái lạnh của trời đêm giá rét, cô đơn đứng đó, rít từng hơi thuốc.
Mở cánh cửa thông ra hậu hoa viên, Quý Ức bước về phía Hạ Quý Thần.
Trong hậu hoa viên cũng có người. Bọn họ ngồi rải rác ở khắp nơi.
Có vài cặp nam nữ đang trốn trong một góc bí mật nào đó, thân mật trò chuyện, cũng có người đang cầm điện thoại nói chuyện.
Quý Ức đi dọc theo con đường đá cuội, quẹo trái, quẹo phải vào lần, cuối cùng, cô cũng nhìn thấy bóng dáng của Hạ Quý Thần đứng cách đó một vài cây đào.
Cô không hề do dự, nhanh chân đi về phía anh, nhưng mà cô còn chưa đi được hai bước, thì đã nghe một vài giọng nói vang lên ở cách đó không xa.
“Người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh gốc đào kia trông rất đẹp trai!”
“Ô, cậu không nói thì mình cũng không để ý, nhưng mà mình biết người đó đấy. Anh ta là CEO cũ của YC, tên là Hạ Quý Thần.”
“Cái tên này có hơi quen, dường như là đã nghe ở đâu rồi... À, mình nhớ rồi, chính là tên tội phạm giết người!”
Giọng của những cô gái này cũng không nhỏ.
Khoảng cách từ cây mận đỏ đến tòa nhà chính của Kim Bích Huy Hoàng khá xa, tiếng ồn từ bên kia không ảnh hưởng đến đâu, cho nên chỗ này khá yên tĩnh. Tiếng nói của những cô gái kia đủ để Quý Ức nghe rõ và cũng đủ để Hạ Quý Thần nghe rõ.
Lúc nghe thấy mấy chữ “Tội phạm giết người” kia, bước chân của Quý Ức chợt khựng lại.
Cho dù cánh một khoảng rất xa, nhưng cô vẫn thấy được ngay khi mình dừng bước, đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc cũng Hạ Quý Thần cũng khẽ run lên.