“Lúc đó bị con nhỏ Thiên Ca hèn hạ muốn ép chết bọn em, em thật sự hận không thể xông lên, xé xác con nhỏ tiểu nhân Thiên Ca kia, kết quả Tiểu Ức đã ngăn cản em.”
“Em còn tưởng rằng Tiểu Ức sợ sệt, không ngờ rằng lúc Thiên Ca đang dương dương đắc ý, cô ấy cứ như thế hất đổ đống đồ sứ.”
“Chị Trang Nghi, em nói chị nghe này, lúc đó trong lòng em chỉ có một ý nghĩ, đó là sẽ điên cuồng chửi đánh Thiên Ca vì Tiểu Ức của chúng ta!”
Đường Họa Họa kích động nói, chỉ xém chút nữa là không hét ra tiếng. Quý Ức bị làm ồn đến chịu không nổi mà ngước mắt lên, nhìn về phía trước một cái, tầm mắt của cô còn chưa kịp thu lại, điện thoại bên tai lại vang lên giọng nói của Ninh Ngưng: “Hoa viên Giai Uyển.”
Hoa viên Giai Uyển? Đây không phải là tên của chung cư mà Hạ Quý Thần ở sao? Lẽ nào Hạ Quý Thần lần này về lại chung cư cũ của mình?
Suy nghĩ này hiện lên trong lòng Quý Ức, cô lập tức hỏi: “Hạ Quý Thần nói là khu số 3, tòa lầu số 12 phải không?”
Ninh Ngưng đang chuẩn bị báo số tòa nhà của Hạ Quý Thần, nghe thấy những lời này của Quý Ức, cô khó hiểu lên tiếng: “Tại sao cô lại biết vậy?”
Quý Ức không trả lời câu hỏi của Ninh Ngưng, tiếp tục quay về phía trước nhìn Đường Họa Họa đang hào hứng nói chuyện điện thoại: “Đi Hoa viên Giai Uyển!”
Đường Họa Họa đột nhiên bị Qúy Ức gọi chuyển hướng mà khẽ giật mình, phải mất vài giây cô mới quay đầu lại, “Hả?” một tiếng với Quý Ức.
“Đi Hoa viên Giai Uyển!” - Quý Ức nhắc lại lời vừa nói thêm một lần nữa.
Đường Họa Họa lúc này mới định thần lại: “Đi hoa viên Giai Uyển để làm gì?”
Vừa hỏi xong, Đường Họa Họa lập tức nhận ra, căn hộ của Hạ Quý Thần ở đó.
Hơn một năm nay, mỗi lần Tiểu Ức nghĩ tới Hạ Quý Thần hoặc tâm trạng không tốt đều sẽ chạy tới Hoa viên Giai Uyển, nhốt mình trong nhà của Hạ Qúy Thần, ngẩn ngơ hồi lâu mới chịu đi ra… Cô ấy chắc không phải lại muốn tới chỗ đó nhốt mình lại chứ?
Đường Họa Họa nghĩ tới đây, theo bản năng muốn ngăn Quý Ức: “Tiểu Ức…”
Đường Họa Họa vừa gọi tên Quý Ức, Quý Ức liền lên tiếng nhắc lại vấn đề lúc nãy: “Đi cướp sủng phi của bổn vương về đây!”
Bổn vương? Sủng phi?
Đường Họa Họa lại bị Quý Ức làm cho sững sờ, những lời lúc đầu muốn nói ra lập tức tiêu tan.
Quý Ức thấy Đường Họa Họa không hề thay đổi đường đi, lòng cô lại đang rất sốt ruột, cô mở miệng một lần nữa: “Dừng xe!”
Đường Họa Họa theo bản năng đạp phanh lại.
Xe vừa dừng, Quý Ức liền mở cửa xuống xe.
“Tiểu Ức!” - Đường Họa Họa theo bản năng gọi tên Quý Ức, sau đó đưa tay ra tháo dây an toàn.
Cô còn chưa kịp đẩy cửa xe để xuống xe đuổi theo Quý Ức, cửa ghế lái đã bị mở ra, Quý Ức giơ tay lôi cô từ trên xe xuống: “Lên xe!”
Nói xong, Quý Ức buông lỏng bàn tay nắm lấy cánh tay của Đường Họa Họa ra, trèo lên xe, thắt dây an toàn.
Đường Họa Họa sợ bị Quý Ức bỏ mình lại trên đường, vội vã mở cửa sau và chui vào trong xe.
Cả người cô vẫn chưa ngồi vững, Quý Ức đã đạp chân ga, xe phóng nhanh như bão ra ngoài.
Người Đường Họa Họa ngã mạnh về phía trước, đầu suýt đâm vào ghế lái, may mà cô nhanh tay nắm lấy tay cầm, ngồi vững trong xe.
Đường Họa Họa còn chưa ổn định lại tinh thần đã nghe thấy giọng của Quý Ức phía trước: “Bây giờ tôi lập tức đi qua đó, cảm ơn cô.”
Đường Họa Họa buồn bực ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Quý Ức đang ném điện thoại từ bên tai xuống ghế phụ.